Thêm hai ngày nữa, ba người cũng ra khỏi Bộc Hỏa Sa Mạc, quay lại đại thảo nguyên.
Vạn dặm trời trong, mây xanh ngăn ngắt, cỏ non rung lên trong gió ấm, mùithơm đặc hữu của thảo nguyên lan tràn. Dõi mắt nhìn, ngoài xa là đỉnhnúi nhấp nhô xuyên toạc trời xanh, chim duỗi cánh lướt qua đầu ngọn cỏ,tiếng thương ưng vắt ngang tầng không.
Sau mười ngày trong sa mạc, cơ hồ họ vừa trải qua một kiếp.
Làn gió ôn nhu vẫn dịu hiền như trước, thinh không vẫn thuần tịnh cao vờinhư trước, nhưng khắp thảo nguyên không còn đàn dê, tiếng mục ca tắtlặng, trướng bồng lúp xúp ngoài xa nhưng không có khói bốc lên, cơ hồ ma pháp nào đó đột ngột hút đi tất cả.
Với họ, thảo nguyên quen thuộc lại yên lặng đến khác lạ.
Ba người đến một trướng bồng không người, nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Hồng Cầm lẩm bẩm: "Đại binh của Thiết Soái đã qua đây?"
Hô Vô Nhiễm thấy trong tướng hỗn loạn, bếp còn vết nước, sữa dê trong chén vẫn ấm ấm, hiển nhiên sự việc xảy ra vội vàng, chủ nhân hắt nước dậplửa đi ngay. Y cũng có cùng nghi vấn, đưa mắt nhìn Kha Đô.
"Không phải." Kha Đô thở phào: "Thiết Soái coi trọng pháp kỉ nhất, nghiêm lệnh cho thủ hạ tướng sĩ không được quấy nhiễu bách tính. Nếu là đại binhthì khi qua đi, mục dân sẽ quay lại, nơi này phải vẫn như thường."
Hô Vô Nhiễm thấy cũng có lý, Thiết Soái tung hoành thảo nguyên nhiều năm,chưa từng có chuyện Thiết Huyết kị binh lạm sát vô cớ, may mắn là y còncơ hội kịp ngăn ông ta, ngoài miệng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ti-tuyet-truyen-ky/60055/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.