Nhĩ Sanh cọ qua cọ lại một hồi cảm thấy cũng đủ, lại đúng lúc nghe được Trầm Túy trêu Trường Uyên như vậy, liền dụi mắt nói: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, Trường Uyên gọi người một tiếng nhạc phụ, không có gì sai.”
Thấy tiểu đồ đệ che chở Trường Uyên như vậy, Trầm Túy cảm thấy câu nói của mình có điểm thất lễ. Híp mắt đánh giá Trường Uyên một lượt, bên cạnh đó âm thầm dò xét sức mạnh nam nhân trước mắt, nhưng càng dò xét ấn đường Trầm Túy càng nhíu chặt. Vẫn biết vị “phu quân” Nhĩ Sanh luôn miệng nhắc đến không phải một kẻ tầm thường, từ thanh kiếm người nọ đưa Nhĩ Sanh, hắn có thể nhìn ra được, nhưng Trầm Túy không bao giờ ngờ tới, vị phu quân của Nhĩ Sanh lại thâm sâu khó lường như vậy.
Trường Uyên đương nhiên biết Trầm Túy đối với mình có phòng bị, hắn thản nhiên đứng một bên mặc cho Trầm Túy dò xét. Trầm Túy dò xét một hồi, kết quả chẳng thu được gì, lắc đầu than thở, “Con gái lớn quả nhiên không giữ được trong nhà. Tiểu Nhĩ, ra ngoài không bao lâu mà tay ngoài đã dài hơn tay trong rồi ?”
Nhĩ Sanh xoay đầu lại, biện giải: “Trường Uyên là người trong nhà, tay ngoài tay trong gì chứ sư phụ.”
Dưới ánh nắng mặt trời, nơi vầng trán trơn bóng của Nhĩ Sanh mơ hồ lộ ra ấn ký ngọn lửa màu đen nhàn nhạt. Tễ Linh thoáng thấy được, còn tưởng là mình hoa mắt, đang định nhìn kỹ hơn thì chợt nghe có tiếng “cốc cốc” đập cửa.
Bốn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ti-menh/2306762/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.