Ở trong Tàng Thư các tìm rất lâu Nhĩ Sanh cũng không tìm ra cuốn thư tịch nào ghi lại chuyện của Trường An. Cuối cùng vẫn là Trầm Túy leo lên tầng cao nhất lục lọi một hồi sau liền lôi ra được một cuốn thư tịch cũ nát trong một góc hẻo lánh của giá sách.
Bìa cuốn thư tịch màu lam, bên trên phủ dày một lớp bụi. Thổi bay lớp bụi phủ trên bề mặt liền lộ ra bốn chữ “Lưu Ba ký sự”. Nhĩ Sanh cầm quyển thư tịch cẩn thận đặt trên bàn, bốn người vây quanh cái bàn thành một vòng, nhìn chằm chằm cuốn thư tịch hồi lâu, Tễ Linh rốt cuộc cũng lên tiếng: “Mở ra xem đi.”
Nhĩ Sanh vuốt ve trang sách nói: “Cuốn thư tịch này cũ quá, giống như chỉ khẽ chạm vào sẽ tan biến.”
Trầm Túy cười ha ha: “Tốt xấu gì cũng là thư tịch ghi lại lịch sử của tiên sơn, linh khí đầy tràn, nào có yếu ớt như thư tịch bình thường.” Cuốn thư tịch được mở ra, một làn hương khí tựa như hơi thở sượt nhẹ qua mặt mọi người, giống như một tiếng than nhẹ. Nét mực bên trong vẫn tươi như mới.
Trường Uyên nói: “Cuốn thư tịch này thực có linh tính, bằng không bị phủ bụi bao nhiêu năm giờ giở ra lại như mới vậy, xem ra linh vật này tu vi cũng không kém.”
Nhĩ Sanh lại không có tâm tình đâu quan tâm đến thư tịch này có linh tính hay không, biết nó không dễ dàng bị phá hỏng, nàng liền xuống tay không chút khách khí, lật nhanh qua từng trang, một lòng muốn tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ti-menh/2306761/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.