Đây kể tiếp theo: Tần Thúc Bảo sợ Đơn Hùng Tín theo, nên chạy suốt đêm,qua bao nhiêu rừng núi. Bấy giờ tuyết xuống mù trờ, gió lạnh buốt xương, Thúc Bảo ôm bụng rỗng, tập tễnh chân đau mà đi mãi trong đêm tối, cứtheo đườg cái lớn mà lần. Tới canh ba chân đau thịt nhức, đầu váng máthoa không đi được nữa. Thấy bên rừng có cái miếu tên gọi Đông Nhạc miếu, bèn bước vào. Vừa toan ngồi xuống, bỗng thấy mắt nổi hào quang đầunặng, hôn mê, ngã lăn xuống đất. Đôi kim giản nặng ba trăm cân vác trênvai gieo xuống thềm làm vỡ mấy viên gạch lát, kêu vang cả miếu.
Nghe động, giật mình, đạo nhân ở hậu thất chạy ra thấy một người nằm, cô nâng lên, nhưng tuổi già sức yếu không sao nâng được. Đạo nhân vào gọichủ sãi. Người ấy họ Ngụy tên Trưng, trước làm tri châu ở Cát An, mớicắt tóc đi tu theo thầy là Từ Hồng Khánh, tức là đạo nhân kia. Thấy thầy gọi, Nguy Trưng vội chay ra, thấy Thúc Bảo nằm thẳng cẳng, mắt nhắmnghiền, liền xem mạch rồi nói :
- Người này chỉ bị đói khát, lại đi nhiều trong tuyết lạnh, bị cảm đấy thôi.
Rồi ẵm vào nội thất đặt lên giường, đắp chăn, sắc thuốc lá cho uống, lại đổ cháo vào miệng, Thúc Bảo dần dần tỉnh dậy. Ngụy Trưng hỏi họ tên.Thúc Bảo kể sự tình. Ngụy Trưng nói :
- Ông bị ốm, hãy cứ ở dây tĩnh dưỡng dăm hôm, uống thuốc cho lành mạnh hãy về phục lệnh quan cũng kịp.
Sau đó ngày ngày ngụy Trưng sắc thuốc, nấu cháo trông nom Thúc Bảo rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuyet-duong/1947436/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.