Tần Thúc Bảo ngồi trên long câu phi như gió, cho tới khi mặt trời ngảnon chiều, Thúc Bảo gò cương trước một thôn trang tên gọi Giác Lâm, bênđương có một tửu điếm sau rặng liễu. Bảo xuống ngựa. Tên tửu bảo mắtxếch ngược chạy ra dắt ngựa vào chuồng cho ăn cỏ, đoạn ra xách hành lýcủa quý khách vào gian phòng sang đẹp nhất.
Tửu bảo pha trà, dọn ruọu xong, ra nói thầm với chủ quán là Ngô Quảng rằng :
- Chủ nhân có thấy ông khách có con ngựa đẹp, bộ yên cương và bàn đạpđều bằng vàng bạc, dát trên da cáo trắng không? Đêm nọ ở vùng có đámcướp to lắm, chắc tên này là quân cường đạo chi đây!...
Ngô Quảng động lòng tham nói :
- Nếu vậy để ta dò xét xem sao, ngươi nên giữ kín.
Rồi Ngô Quảng ra cửa phòng nấp trong bóng tối nhòm vào thấy Thúc Bảo ăncơm xong, ngồi khêu to đèn, mở gói hành lý, lấy một túi bạc rốc ra. Thúc Bảo kinh ngạc ngắm những thoi bạc mới đánh rất xinh, sáng lóe dưới đènsáng rực. Thúc Bảo tự nghĩ thầm :
- “Quái lạ sao Hùng Tín tặng ta vàng bạc lại không cho ta biết, bỏ từ lúc nào vào gói hành lý này đây?”
Đoạn, cứ ngồi ngẩn ra suy tính mãi. Ngô Quảng bấm tên tửu bảo mắt xếchlui ra, đi gọi năm mươi kẻ tuần tráng đến, nói thì thầm với nhau, rồichúng lấy dây thừng lớn chăng khắp cửa, và gươm giáo mai phục kín haibên. Sau đó Ngô Quảng vì tham của muốn vào trước chiếm gói bạc, vác đaođẩy cửa xông vào.
Thấy động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuyet-duong/1947434/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.