4.
Trên đường đưa tôi về nhà, Cố Kiêu bình tĩnh lạ thường.
Anh ta không mở miệng, tôi càng không có hứng nói chuyện.
“Nhớ kỹ chuyện đã hứa với tôi, ngày mai tôi sẽ đưa cho em.”
Lúc tôi xuống xe, anh ta đột nhiên khóa trái cửa xe.
Vốn định từ chối nhưng lại nhìn thấy ánh mắt bướng bỉnh của anh ta khi thay đổi giọng điệu.
“Yên tâm, tôi nhớ rồi.”
Tôi mỉm cười trấn an và làm động tác “OK” với anh ta.
Lúc này anh ta mới mở khóa an toàn.
Xe Cố Kiêu phóng vù đi rồi, tôi vẫn đứng ngây ra đấy.
Anh ta và Thẩm Diệp Châu vốn là huynh đệ tốt.
Lớn lên cùng nhau, thậm chí thân thiết đến mức mặc quần giống nhau.
Trước khi tôi ở bên Thẩm Diệp Châu, anh ta trao thư tình cho tôi ngay trước mặt mọi người.
Bị tôi từ chối, anh ta còn lớn tiếng nói: “Chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ.”
Sau khi tôi yêu Thẩm Diệp Châu, anh ta cũng có bạn gái nhưng đổi hết người này đến người khác, không lâu dài.
Tôi nghĩ anh ta chỉ nhất thời có hứng thú với mình.
Nhưng anh ta lại dần dần rời khỏi cuộc sống của tôi và Thẩm Diệp Châu, cuối cùng trở thành người xa lạ với Thẩm Diệp Châu.
Tôi nghĩ là cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
Nhưng sau khi trong nhà xảy ra chuyện, anh ta là người ngày đêm bên tôi, cùng tôi vượt qua bao nhiêu khó khăn trong bệnh viện.
Còn lấy bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuyen-vuot-gio-mua/2698454/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.