Chương trước
Chương sau
12

“Có về hay không là quyền của em, mục đích anh đến đây để tìm em, chứ anh đâu có hứa sẽ thực hiện cho anh ta.”

Anh ta tỏ ra bình tĩnh, nhưng đôi chân dài đang lắc lư kia đã bán đứng anh ta.

Quả là trong lòng anh ta không thờ ơ như vẻ bề ngoài.

Anh ta có bí mật muốn giấu tôi.

“A Kiêu, tôi định không quay về.”

Tôi đá một hòn sỏi ra xa, nhìn nó “lõm tõm” lăn xuống hồ.

“Tôi không muốn làm con diều trong tay bất kì ai nữa, cảm giác mất tự do thực sự rất tồi tệ.”

“Đúng là dì Sầm cũng hơi cứng rắn…” Cố Kiêu oải giọng đồng tình.

“Chú Thẩm mất sớm, mấy năm trước anh trai A Châu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bà là phụ nữ yếu đuối, một mình gánh vác công ty quả không dễ dàng…”

Tôi bỗng phá lên cười.

“Không, bà ta vốn không phải người phụ nữ yếu đuối, bà ta có mánh khóe thâm hiểm, để đạt mục đích có thể sẵn sàng hại cả m.ạng người.”

Tôi nghiến răng ken két.

Cố Kiêu giật mình, chống vào tảng đá đứng dậy:

“Tiểu Du, mấy năm qua Diệp Sầm đã làm gì em?”

Anh ta đứng thẳng tắp, cả người căng lên như dây đàn: “Tôi muốn nghe lời nói thật.”

“Bà ta làm nhiều chuyện lắm, phải bắt đầu từ đâu mới được?”

Tôi cúi đầu suy nghĩ một lúc, “Nếu anh không thấy phiền thì bắt đầu từ cha tôi đi.”

“Cha tôi có chút tật xấu, lúc bị bệnh không chịu gặp bác sĩ mà muốn chịu chết, ai khuyên cũng vô dụng, nên đến lúc phát hiện ra suy thận thì cũng tới giai đoạn phải ghép thận rồi.”

“Nhưng cha tôi lại may mắn, chỉ mấy ngày đã tìm được nguồn thận phù hợp.”

“Lúc đó Diệp Sầm ép tôi và Thẩm Diệp Châu phải chia tay, tôi cũng biết anh ta bị nhốt, nhưng vì trong nhà xảy ra chuyện nên không để ý…”

“Khi ấy, chi phí phẫu thuật của cha tôi còn thiếu một chút, nhưng có thể vay mượn người thân bạn bè, không phải là vấn đề lớn. Cân nhắc đến chi phí chu cấp sau này, mẹ con tôi quyết định bán nhà.”

“Có người sẵn sàng mua nhà và trả cọc trước 30% sau khi biết hoàn cảnh gia đình tôi, nhưng đến trước ngày phẫu thuật lại đôt ngột đổi ý.”

“Hôm phẫu thuật, bác sĩ phẫu thuật chính biến đâu mất, y tá nói ông ta nhất thời phải nhận ca phẫu thuật khác, lực bất tòng tâm.”

“Chuyện này xảy ra quá trùng hợp, lúc ấy tôi không nghĩ nhiều như vậy, vội vàng chạy tới phòng viện trưởng tranh luận, lại thấy Diệp Sầm ở đó.”

“Bấy giờ tôi mới biết, tất cả những chuyện xảy ra đều do bà ta giở trò.”

“Bà ta không phủ nhận, còn bảo nếu tôi vẫn tiếp tục lựa chọn tình yêu thì Bắc thành này sẽ không chứa người nhà tôi.”

“Nhưng khi ấy tôi còn quá trẻ, chỉ nghĩ giàu có thì có gì to tát chứ, có phải có tiền thì muốn làm gì cũng được đâu.”

“Tôi xin chuyển viện cho cha, tôi chạy vạy khắp các bệnh viện, nhưng lại thật sự bị vả mặt.”

“Thời gian quá gấp, hơn nữa không thể sắp xếp một cuộc phẫu thuật trong thời gian ngắn như vậy được, ngay cả căn nhà tôi cũng không ai hỏi thăm.”

“Sau đợt trì hoãn đó, bệnh tình của cha tôi chuyển biến đột ngột, xuất hiện cả triệu chứng nhiễm trùng tiết niệu.”

“A Kiêu, anh có thể hiểu nổi cảm giác tuyệt vọng đó không, sinh tử bị người ta nắm giữ, cho dù giương nanh múa vuốt thế nào cũng không xoay vần nổi sóng gió…”

“Chuyện sau này thì anh biết cả rồi đấy, tôi lấy 200 vạn của Diệp Sầm rồi đề nghị chia tay A Châu.”

“Tuy là Diệp Sầm sắp xếp bác sĩ giỏi nhất phẫu thuật cho cha tôi, nhưng cha tôi phản ứng quá mạnh sau phẫu thuật, thế rồi bắt đầu chặng đường dài chạy thận…”

“Nhà cửa rỗng tuếch, cha không muốn cả đời sau này mẹ con tôi phải lấp chiếc hố sâu không đáy này của ông, cuối cùng quyết định tự v.ẫ.n…”

13.

Chiều tà lùi về mặt đất, bóng tối dần dần xâm chiếm.

Mái tóc trước trán tôi bị gió núi thổi tung, che khuất mọi tầm nhìn.

“A Kiêu, anh còn nhớ tôi nhờ anh copy, chụp lại bệnh án nằm viện và phẫu thuật của cha tôi không?”

“Hôm họp lớp tôi đi tìm người bạn hải quy kia, không phải để hỏi kiến thức y học đâu, mà để biết xem Diệp Sầm có làm đúng như lời bà ta đã nói hay không, không động tay chân và thuốc men đến ca phẫu thuật của cha tôi…”

“Tôi cầu xin anh đừng ra mặt khi A Châu móc mỉa tôi là để không làm lớn chuyện, khiến Diệp Sầm biết những chuyện lén lút của tôi.”

“Tôi sợ bà ta lại trút giận lên người mẹ tôi… Tôi đã mất cha, không thể mất thêm cả mẹ nữa…”

“Cũng may mà tất cả thuốc và bệnh án chẩn đoán và điều trị ghi lại đều hợp lý. Có điều, sau khi biết Diệp Sầm không phải nhân tố quyết định cái chết của cha tôi thì sự căm hận của tôi với Diệp Sầm vẫn không nguôi ngoai chút nào.”

“Mấy năm nay tôi đã quá đau khổ, nếu Diệp Sầm là đao phủ thì Thường Bân chính là đồng lõa!”

“Tôi biết anh vẫn coi A Châu là anh em tốt, biết anh muốn nói chuyện thay anh ta, nhưng quá nhiều trở ngại đã ngăn cách chúng tôi, chẳng thể nào quay lại được nữa…”

“Khi còn trẻ, tôi luông nghĩ tình yêu có thể vượt mọi chông gai, chỉ cần hai người yêu nhau là có thể vượt qua mọi khó khắn.”

“Cuối cùng bị dập cho tơi tả, tôi mới biết, hóa ra tình yêu là thứ yếu ớt nhất trên đời này.”

“Nếu từ bỏ A Châu có thể đổi lấy nửa đời bình anh cho mẹ con tôi, tôi nguyện ý…”

Tôi sụp đổ bởi những kí ức đau thương, vô thức rơi lệ.

Cố Kiêu từ tốn ôm tôi vào trong lòng đầy vững vàng.

Nhiệt độ cơ thể anh ta cách lớp vải mỏng truyền tới, xoa đi sự lạnh giá trong lòng tôi.

“Tôi rút lại lời vừa nói, Diệp Sầm không đáng được thông cảm, nhưng vẫn muốn nói giúp cho A Châu…”

Giọng nói Cố Kiêu mơ hồ truyền vào tai tôi.

“Tôi biết em hận Diệp Sầm nên mới hận lây sang A Châu, nhưng A Châu vô tội.”

“Không ai được quyền lựa chọn xuất thân của mình, có một người mẹ như vậy không phải lỗi của cậu ta.”

“Nếu không phải vì anh trai cậu ta đột nhiên qua đời, chắc cả đời này cậu ấy cũng muốn làm một phú nhị đại nhàn rỗi như tôi.”



“Tiểu Du, A Châu thích em từ lâu rồi, chỉ là không đủ dũng khí tới gần em.”

“Lần đầu tiên tôi tỏ tình với em, chỉ để khích bác cậu ấy.”

“Nếu không có tôi, hai người sẽ không thể bắt đầu, sau này cũng chẳng phải gặp đủ điều bất hạnh.”

“Thế nên, thay vì oán hận A Châu thì em hận tôi đi.”

“Mấy năm nay anh ta nghe lời mẹ, đính hôn, du học rồi tiếp quản công ty, tôi tưởng anh ta đã chấp nhận số phận…”

“Nhưng em có biết hôm nay tôi đã thấy gì trong điện thoại không?”

“Tháng trước cổ phiếu Thẩm thị nhiều lần chạm đáy, tuần trước đã chính thức tuyên bố phá sản.”

“Tập đoàn Đạt Duệ do Tưởng gia đại diện đã nhận lỗi ngay lập tức và hủy bỏ hôn ước của cậu ấy với Tưởng Điềm.”

“Mẹ cậu ta không chịu nổi đả kích, đột nhiên lên cơn đau tim, không cứu được…”

“Nên tôi mới biết, hóa ra cậu ấy chưa bao giờ không chấp nhận số phận.”

“Mẹ cậu ấy chia rẽ hai người, phá hoại gia đình em, cậu ấy liền phá hủy tất cả những gì mẹ cậu ấy trân quý.”

“Tôi là người ngoài, không tiện phán xét chuyện này đúng hay sai, nhưng cậu ấy thực sự yêu em.”

“Trước khi tôi tới đây, cậu ta đã gặp tôi, nói rằng Thẩm gia không thiếu tiền, vì sao em chỉ đòi 200 vạn, tôi không trả lời.”

“Cậu ta lại bảo em muốn ít, khăng khăng đưa cho tôi một số tiền lớn, nhờ tôi bảo vệ nửa đời còn lại của em, còn dặn tôi không được kể với em.”

“Cậu ấy còn dặn dò đám anh em phải nhắc đến cậu ấy trước mặt em, để em không quên cậu ấy, không hận cậu ấy…”

“Thái độ của cậu ấy rất khác thường, lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, hôm nay mới hiểu ý cậu ta.”

Cố Kiêu vén tóc mái tôi sang một bên, cách ánh trăng lạnh lẽo nhìn tôi.

“Đêm qua A Châu bị người ta đ.â.m mấy n.h.á.t trong gara dưới hầm, hôm nay vẫn chưa tỉnh.”

“Tiểu Du, mặc kệ em có muốn về hay không, tôi cũng không muốn em phải tiếc nuối.”

14.

Núi và bóng cây bỗng như hóa thành mãnh thú dữ tợn lao về phía tôi.

Chân tôi mềm nhũn quỵ xuống đất.

Giờ phút này, tôi không phân biệt nổi đâu là địa ngục đâu là thế gian.

Cố Kiêu đỡ ngang eo tôi, nhưng không ngăn được sự suy sụp của tôi, chỉ có thể để tôi ngồi sụp xuống đất.

“Sai rồi, tất cả đều sai…”

Tim tôi như bị xé thành vụn nhỏ, đau đến tột cùng nhưng lại chẳng thể khóc thành tiếng.

Diệp Sầm từng bước áp bức, thế rồi người đau khổ đâu chỉ mình tôi.

Chỉ là tôi lựa chọn chạy trốn, còn Thẩm Diệp Châu thì lựa chọn đắm chìm.

Anh ta biết cả đời này không thoát khỏi người mẹ như vậy, vì thế đã ngấm ngầm xây dựng thế lực.

Bên dưới sự vâng lời bề ngoài là sự phản nghịch.

Dưới vỏ bọc của sự vâng lời là sự hủy diệt.

Mấy năm qua tôi như sống trong tù, còn anh ta không phải mua dây buộc mình hay sao.

Anh ta từng nói đùa mình là chim trong lồng, muốn tôi đưa anh đi.

Giờ tôi mới hiểu, hóa ra anh ta là con thuyền cô độc trên biển.

Trên biển mưa gió bão bùng, anh ta cắm rễ trong mạch nước ngầm, bấp bênh không thể nào vào bờ được.

Sau đó, tôi qua bờ, quăng dây thừng cho anh ta.

Chỉ là, sức mạnh của bóng tối quá lớn, tôi tự tay cắt đứt dây thừng, một lần nữa đẩy anh ta vào gió mưa…

Cố Kiêu nói rằng tôi và Thẩm Diệp Châu yêu nhau là lỗi của anh ta.

Nhưng nhiều chuyện không xảy ra trước, nào ai có thể đoán được tương lai đâu…

“Tiểu Du, có chuyện này em cần biết.”

Cố Kiều lấy một xấp giấy trắng đã gấp lại từ trong túi ra.

Anh ta ngồi cạnh tôi, mở tập giấy ra rồi chiếu đèn flash điện thoại cho tôi xem.

Nội dung trên đó làm tôi nhức mắt.

Mỗi một tờ giấy là đơn thuốc cho mẹ tôi, đơn thuốc của bệnh suy tim.

Giờ tôi mới biết, bà cũng nói dối tôi.

Bà về với ông bà vì cơ thể mắc bệnh.

Bà không cho tôi về nhà vì sợ tôi phát hiện ra manh mối.

Bà lừa tôi đi thăm người thân, thực ra là đi khám bệnh.

“Tiểu Du, cho dù em không quan tâm A Châu, thì cũng nên lo lắng đến cơ thể của dì.”

“Bà mắc bệnh suy tim, một căn bệnh mà chỉ thành phố lớn mới có điều kiện để trị liệu.”

“Nếu điều trị tốt có thể sống hơn hai mươi năm, còn nếu không chăm sóc được thì chỉ kéo dài vài tháng nữa.”

Cố Kiêu ôm tôi, nói nhỏ bên tai.

“Về đi, đừng để bản thân phải tiếc nuối.”

Tôi lúng túng không nói nên lời.

Cố Kiêu kéo mạnh tôi từ dưới đất dậy.

Đường xuống núi là anh ta cõng tôi.

Anh ta cứ như một ông cụ, cả dọc đường cứ luyên thuyên suốt.

“A Du, anh trộm đơn thuốc của dì, nếu dì đánh thì em phải bênh anh đấy nhé.”

“Nhưng mà em cứ yên tâm, anh liên hệ bệnh viện tốt rồi.”

“Anh biết em không muốn về Bắc thành, nên đang tìm một bệnh viện nội tim mạch uy tín ở Bắc Kinh.”

“Chuyện tiền bạc cũng đừng quá lo lắng, có anh đây.”

“Tình hình Bắc thành hiện giờ hơi phức tạp, A Châu ở đó không an toàn, anh nhờ người trong nhà tìm quan hệ đưa cậu ấy tới Bắc Kinh.”

“Tiểu Du, hơn tháng qua anh thực sự thấy vui.”

“Anh biết em không thích anh, nhưng anh vẫn thích em.”

“Em thấy đấy, anh ngang ngược như vậy, thích ai thì phải tìm cách thổ lộ.”

“À cho em biết bí mật này, mẹ anh tìm đại sự xem cho anh, đến năm 28 tuổi sẽ gặp được người phù hợp với mình.”

“Nên là, anh chờ em lâu như thế rồi, thì làm một cái hẹn ước đi.”

“Trong ba năm, nếu lúc này em vẫn không quay lại với Thẩm nhị, thì gả cho anh nhé.”

“Anh vẫn còn trẻ, mới 25 tuổi, ba năm anh vẫn chờ được.”

“Nếu ba năm nữa em không cần anh thì anh sẽ gả cho một tiểu phú bà, đi vòng quanh thế giới, không làm phiền em nữa.”

“Em không nói gì coi như đồng ý nhé.”

Anh ta độc thoại mà không quan tâm tôi có đáp lại hay không.

Đường xuống núi hơi dốc nhưng từng bước đi của anh ta rất vững vàng.

Tôi dựa vào lưng anh ta, nước mắt dần chảy thành sông.

15.

Tôi tìm được mẹ với một đơn thuốc.

Trông bà bình tĩnh, còn trách Cố Kiêu nhiều chuyện.

Không cần đoán cũng biết chắc chắn Cố Kiêu đã nói chuyện riêng với bà nhiều lần rồi.

Có điều cũng vô ích thôi.

Sau khi thuyết phục mẹ, tôi xin hiệu trưởng nghỉ dài hạn.

Ông không hỏi nhiều, thở dài để tôi đi.

Lúc chuẩn bị đồ trong phòng, chiếc trực thăng đưa Cố Kiêu đến lại tới một lần nữa.

Nhờ đặc ân của Cố Kiêu, lần đầu tiên trong đời tôi được ngồi trực thăng.

Cân nhắc tình hình sức khỏe của mẹ tôi, Cố Kiêu sắp xếp một chiếc xe hơi đến đón.

Tuy đến Bắc Kinh muộn hai ngày so với chúng tôi nhưng lại an toàn hơn.



Gặp lại Thẩm Diệp Châu, suýt chút nữa tôi đã không nhận ra.

Anh nằm lặng lẽ trên giường, khắp người cắm đầy ống và nối đầy dụng cụ.

Khuôn mặt mà tôi ngắm mãi không chán ấy, giờ đây gầy đến hóp vào.

Phần cổ trắng nõn thon thả lộ ra một đoạn gạc trắng.

Làn da anh tái ngắt, còn nhợt hơn cả bức tường trắng xung quanh và tấm ga trải giường màu trắng dưới người anh.

Chính vì vậy nên bóng xanh dưới mí mắt anh dễ dàng thấy được.

Nhưng vẻ mặt anh rất thanh thản, như thể đang trong một giấc mộng ngọt ngào.

Bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh thùng thình trên người anh.

Cổ tay mảnh khảnh lộ ra từ tay áo, mu bàn tay bị kim đ.â.m qua, trên đó nổi rõ những mạch máu xanh tím.

Anh vốn gầy, nhưng chưa bao giờ cô thấy anh suy nhược đến độ thế này.

Tựa như một con búp bê mô phỏng tinh xảo.

Lại giống như một bức tượng sáp mong manh.

Như thể sương mai trên núi, chỉ một làn gió là có thể thổi bay.

Tôi nhìn anh qua lớp cửa kính.

Không nghe được nhịp thở của anh, không cảm nhận được nhịp tim của anh, cũng không thể trông thấy sức sống của anh.

Từ lúc quen anh tới giờ, anh luôn bao bọc bởi vẻ ngoài cứng rắn.

Giờ thì lớp vỏ đã xé đi, anh cũng vỡ…

Cố Kiêu thương lượng thành công với bác sĩ, có y tá dẫn tôi đi khử trừng rồi đưa cho tôi một bộ quần áo bảo hộ.

Tôi đeo khẩu trang, đội mũ rồi vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Hồi yêu Thẩm Diệp Châu, tôi chỉ hận mỗi ngày không thể dính lấy anh.

Thế mà bốn năm nay, số lần chúng tôi gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hiện giờ, tôi lại đến bên anh.

Nhưng giữa chúng tôi có cả trăm sông ngàn núi, muôn vàn cách trở…

Hai hôm sau mẹ tôi đến Bắc Kinh, cùng bệnh viện với Thẩm Diệp Châu.

Cố Kiêu nhanh chóng sắp xếp thỏa đáng, tôi hầu như không làm gì cả.

Chức năng cơ thể Thẩm Diệp Châu tổn thương nghiêm trọng, nửa tháng sau mới tỉnh lại.

Lúc nhìn thấy tôi, anh sững sờ hồi lâu.

“A Du, em tới rồi à.” Anh cười chào tôi.

Giọng điệu bình thản ôn hòa, không còn đối chọi gay gắt giương cung bạt kiếm như lúc trước.

Nhưng bàn tay run run chứng tỏ sự bồn chồn của anh.

Tôi gật đầu: “Sức khỏe mẹ em không ổn, bệnh viện này có thể điều trị tốt nhất.”

“Ra là vậy.” Khóe miệng anh cong lên, “Cố Kiêu rất quen bên này, có việc gì cứ tìm anh ta, chúc dì sớm ngày khỏe mạnh.”

“Ừm.” Tôi nhẹ nhàng đáp.

Tôi không hỏi gì, chỉ im lặng nhìn anh.

Chúng tôi từng không giấu nhau chuyện gì.

Nhưng sau bốn năm chia tay, rất nhiều lời lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

“Anh muốn xin lỗi vì sự vô lý hôm họp lớp…”

Một lát sau, anh chủ động gợi chuyện.

16.

“Những lời em nói cũng khó nghe không kém.”

Nhớ lại lần đối chọi gay gắt đó, ánh mắt tôi tối sầm lại.

“Nghe được câu này, áy náy trong lòng cũng vơi được vài phần.”

Anh nhẹ nhàng cười.

Lòng tôi lay động, nhìn anh không nói nên lời.

“A Du, đừng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy…”

Con ngươi đen láy của anh chuyển động rồi dời đi chỗ khác.

“Mấy năm nay anh bị mẹ lừa gạt, nghe được quá nhiều dị bản về chuyện của em.”

“Xung quanh lại toàn người thêm mắm dặm muối nên thật giả chẳng phân biệt rõ ràng.”

“Đến tận khi nghe được chân tướng từ A Kiêu, anh mới biết đã khiến em phải chịu khổ thế nào…”

“A Du, chuyện của bố em, anh thực sự có lỗi…”

“Bây giờ anh phá hủy Thẩm gia, coi như là thay em báo thù, em có thể ngừng hận mẹ anh được không?”

“Hận một người quá mệt, một người như bà ấy… không xứng được ai nhớ rõ…”

Anh nói nhẹ mà chậm rãi, trên mặt còn mang theo ý cười.

Nhưng trong ánh mắt như chỉ còn lại hai chữ bi thương.

Anh mỉm cười để che giấu, nhưng có dùng hết sức cũng chẳng thể giấu nổi.

Nét mặt ấy khiến tôi đau nhói, đau đến mức không nói nên lời.

Tuy rằng tôi đã mất cha, nhưng vẫn còn mẹ là người thân.

Còn anh lại chỉ có một mình.

“A Du, em đừng hận anh…”

“Cuộc sống của anh là một mớ hỗn độn, không nên kéo em vào.”

“Nếu cho anh quay lại tám năm trước, nhất định anh sẽ không theo đuổi em nữa.”

“Anh sẽ giấu tình cảm dành cho em trong tim, rồi chôn vùi nó dưới lòng đất…”

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như suy nghĩ thông suốt điều gì đó, lại quay sang nhìn tôi.

“Nếu có thể, em hãy tìm một gia đình tốt để gả.”

Lúc nói câu này, anh nhìn thấy Cố Kiêu bên ngoài phòng chờ.

Đôi mắt trống rỗng, chết lặng và hoang vắng.

Như thể thế gian này chẳng còn gì để nhớ nhung.

Lòng tôi thắt lại, tràn ngập nỗi buồn vô hạn.

“Nếu anh hứa với em một chuyện thì kết hôn không phải là không thể.”

Tôi bình tĩnh nhìn anh, cố gắng đánh thức niềm tin trong anh.

Anh cong môi: “Anh nghe đây.”

“Xây dựng lại Thẩm thị.” Tôi nói.

Tim anh đập mạnh đến loạn nhịp, lông mày nhướng lên vẻ hoài nghi.

“Có bản lĩnh phá hủy Thẩm thị mà anh chán ghét, vậy thì vực lại một Thẩm thị vốn thuộc về anh.”

Tôi cười cười, trong cương có nhu, “Đừng nói với em là anh không có năng lực phá hoại nhưng không có khả năng gây dựng nhé.”

“Nếu anh không có năng lực thì sao?” Anh lại hỏi.

Tôi cười khẩy: “Em sẽ nói cho đời đời con cháu biết, Thẩm Diệp Châu là kẻ hèn nhát thế nào.”

“Quả thực không có cách nào với em.”

Đáy mắt anh xẹt qua một tia bất lực.

“Anh đồng ý rồi, giờ thì chúng ta có ba năm…”

Tôi cúi xuống nắm lấy ngón tay út của anh: “Ba năm sau, Thẩm thị của anh đăng ký niêm yết, em sẽ lập gia đình.”

“Được…” Anh nhẹ nhàng đáp.

Người anh rất yếu, chỉ một lát lại tiếp tục mê man.

Khi Cố Kiêu rời đi, tôi đề nghị tiễn anh ta.



Dưới gốc cây ngô đồng dưới bệnh viện, tôi kiễng chân hôn anh ta.

Anh ta bị hành động của tôi dọa đến lùi mấy bước lớn tại chỗ.

“Có cảm giác gì không?” Tôi hỏi anh ta.

Anh ta ngơ ngác không trả lời.

“Hỏi anh đấy…”, tôi dùng mũi chân đá anh ta, “Có cảm giác không?”

Anh ta đỏ mặt gật đầu.

“Cảm giác gì?” Tôi nhíu mày.

Anh ta ấp a ấp úng, mãi sau mới nói, “Anh còn muốn…”

Chàng trai hai mươi lăm tuổi, lúc nói ra câu này trông ngây thơ như một kẻ ngốc.

Tôi bị chọc cười.

“Muốn cũng được, nhưng không phải bây giờ.”

Tôi ngẩng lên, nghiêm túc nhìn anh ta, “A Kiêu, chúng ta lập một hiệp định mới đi.”

“Em… Em nói…”

Anh ta căng thẳng siết chặt nắm tay.

“Anh ra ngoài du ngoạn ba năm đi, đến nơi nào cũng được.”

“Mấy năm nay anh chỉ bên em, hoang phí biết bao thời gian.”

“Thế nên, ra ngoài một chút, càng gặp nhiều người, càng trải nhiều chuyện.”

“Nếu ba năm nữa anh vẫn thích tôi thì chúng ta sẽ kết hôn.”

Tôi mỉm cười nhìn anh ta, “Điều kiện tiên quyết là trong ba năm này, đừng vòng vo cạnh tôi.”

Tôi và Thẩm Diệp Châu đã vùi sâu trong đầm lầy.

Anh ta đang trong độ tuổi đẹp nhất, không cần lãng phí thời gian cho chúng tôi.

Ánh mắt Cố Kiêu như lóe sáng, cuối cùng hóa thành ấm ức.

“Ra ngoài du ngoạn với ở bên em không xung đột, sao lại không thể…”

Anh ta định đàm phán với tôi.

“Không đáp ứng được thì coi như tôi chưa nói.” Tôi vờ tức tối.

“Anh đồng ý!”

Anh ta hậm hực đồng ý.

Tôi bật cười thành tiếng.

Thật là một cậu bé ngây thơ dễ bị lừa.

“Thế nhé, hiệp ước có hiệu lực từ bây giờ, anh bắt đầu hành trình đi.”

Tôi vỗ vai anh ta một cách tử tế.

“Đi luôn bây giờ? Tiểu Du Du em định đ.ò.i m.ạ.n.g à?”

Anh ta trừng mắt, miệng bất mãn than thở.

“Đừng nói nhảm nữa, mau đi đi.”

Tôi kéo anh ta xoay người về hướng bãi đậu xe bệnh viện: “Chậm một giây thì tăng mười năm kỳ hạn.”

“Anh đi đây…”

Anh ta lại xoa đầu tôi: “Em bảo trọng nhé.”

“Anh sẽ.”

Tôi cười vẫy tay với anh ta.

Mặc dù cứ ba bước lại quay đầu lại, nhưng bóng lưng Cố Kiêu vẫn biến mất dưới ánh nắng mặt trời.

Tôi bỗng xúc động không thôi.

Ba năm trước, cả tôi và Thẩm Diệp Châu đều dính đầy bùn.

Chỉ có Cố Kiêu vẫn mãi dưới ánh mặt trời, đôi mắt trong veo sáng ngời, không nhiễm bụi trần.

Một chàng trai trẻ rạng rỡ như vậy, sao có thể không khiến người ta vui mừng.

Nhưng anh ấy quá đẹp khiến tôi cảm thấy mọi thứ không chân thật.

Bây giờ, tôi trả anh ấy về với biển người.

Trong ba năm, hãy cho mọi người một lý do để tiếp tục.

Tôi biết Thẩm Diệp Châu có ý định c.h.ế.t, nên đã lấy ba năm để trói buộc anh.

Anh biết tôi nhận ra ý định của mình nên đối lại qua loa.

Nhưng dù thế nào đi nữa, ngay lúc này đây, tôi muốn bảo vệ anh.

Tôi đã ném anh vào giông bão.

Giờ thì, tôi sẽ đưa anh vào bờ.

Tôi nhìn chân trời phía đằng xa.

Mặt trời chìm về phía Tây, chiều tà đỏ rực.

Còn núi cao biển sâu, không gì có thể rọi sáng đường tôi trở về.

(Hoàn.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.