Bất quá như sự thật chứng minh, những chuyện mà Diệp Khinh Chu lo lắng thường hão huyền, tỷ như đêm đó Kiều Lạc cũng chẳng thừa đêm tối xông vào phòng nàng, mà sau cũng chẳng thấy anh nhắc thêm về cái vụ thuốc bổ kia nữa.
Yên ổn một thời gian cuối cùng cũng tới cái ngày xuất viện, đó là một ngày thời tiết rất đẹp, mặt trời chói lòa rực rỡ, Diệp Khinh Chu dán mắt vào cửa kính, mắt lấp lánh sao nhìn ra ánh mặt trời chói lòa bên ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng ấm áp.
“Trời ơi!”Âu Dương vừa vào cửa đã rên rỉ ầm ĩ: “Thời tiết cái quỷ gì chứ, nóng chết người đi được. Phải 40 độ ấy chứ!”
“… Nhưng ánh mặt trời rất đẹp mà …”Diệp Khinh Chu tiếp tục dán mặt lên cửa kính, ánh mặt trời giống như một lời tiên đoán tốt lành về cuộc sống tươi đẹp sắp tới của nàng.
“Đi thôi đi thôi..”Âu Dương dọn dẹp hết những thứ linh tinh nhét đầy túi xong, mới bước tới kéo tay Diệp Khinh Chu: “Chiều mình còn phải đi làm nữa chứ.”
Ra khỏi bệnh viện cũng không thấy Kiều Lạc đâu, trong lòng Diệp Khinh Chu mừng trộm, chẳng lẽ lần trước nàng tâm thành kính cẩn cầu nguyện với tượng Phật ngọc đeo trên cổ xin mình có thể thoát khỏi ma trảo, hôm nay đã thực sự linh nghiệm. Bây giờ nàng biết tới đâu để lễ tại giờ?
Mới mừng thầm xong, nàng đã lại bắt đầu tính toán xem ngày mai gặp tổng giám đốc mới phải biếu cái gì, nói tới vị tổng giám đốc mới tới này, đúng là Diệp Khinh Chu không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuyen-toi-dau-cau-tu-nhien-thang/67196/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.