Lúc chuẩn bị rời ngôi làng nhỏ này, Diệp Khinh Chu mới dùng điện thoại khách sạn gọi cho mẹ của nàng. Giọng nói của mẹ rất bình tĩnh, Diệp Khinh Chu trong lòng thắc mắc, chẳng lẽ mẹ không biết việc nàng bỏ chạy? Nếu bà không biết, như vậy có nghĩa Kiều Lạc cũng chưa phát hiện?
Tuy đây chính là điều nàng mong muốn, nhưng trong lòng lại rất không thoải mái.
Nói như thế nào đây? Như một kẻ đang bị truy đuổi, bỏ chạy thục mạng, chạy như điên vài ba cây số, mới phát hiện ra không có ai đuổi theo mình, trong cảm giác hưng phấn lại cảm thấy hơi có chút lạc lõng.
Có điều nàng dường như không có chút hưng phấn nào, ngược lại tràn đầy lạc lõng.
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ xem cảm giác từ đâu mà có, đột nhiên nghĩ đến ốc mượn hồn, nếu có một ngày, ốc mượn hồn đã có vỏ cứng cáp rồi, không cần đến ốc biển nữa, nó có cảm thấy sau lưng trống trải hay không?
Hôm Kiều Lạc đi tìm Mai Oánh Oánh, anh ghé ngang nhà Diệp Khinh Chu một chuyến, dùng chìa khóa mở cửa, đi vào.
Trong nhà dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, mỗi thứ đều xếp đặt giống như còn có người ở, anh đi qua, trên bàn trà dán một tờ giấy, anh cầm lên xem, nét chữ Diệp Khinh Chu nhỏ nhắn ngay hàng:
Em lại chạy rồi, đừng đi tìm, em chính là ốc sên chết nhát.
Anh nhếch miệng, trả tờ giấy trở về chỗ cũ, xoay người đi vào bếp, trên tủ lạnh dán một tấm note nhỏ, trên đó viết:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuyen-toi-dau-cau-tu-nhien-thang/2385715/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.