Ngày hôm sau thức dậy, Vãn Chu cựa mình và nhận ra cái ấy của Giang Độ vẫn còn được nhét bên trong.
Cô đỏ mặt đẩy nhẹ Giang Độ.
Giang Độ rên khẽ, sau đó Vãn Chu cảm giác được cái bên trong đang dần dần cứng lên. Giang Độ vẫn còn trong trạng thái ngái ngủ, nhưng lại vô thức bắt đầu đẩy hông.
“Đừng... Bây giờ bên ngoài sẽ có người tới bất cứ lúc nào đấy, đừng làm…” Vãn Chu kiên quyết từ chối anh, đứng dậy vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.
“Haiz...” Giang Độ cam chịu buông tiếng thở dài, lồm cồm bò dậy, buồn rầu cào tóc.
Sau khi chỉnh trang, hai người đến phòng của mẹ Nhậm.
Sức khoẻ mẹ Nhậm đã không sao và tin tốt là bố Nhậm cũng đã tỉnh lại trong phòng ICU, bác sĩ nói không có vấn đề gì nên ngày mai ông có thể được chuyển đến phòng bệnh thường.
Lúc này, Vãn Chu mới yên tâm. Cô đã xin khoa cho nghỉ phép một tuần, chuẩn bị sẵn sàng dành thời gian ở bên người nhà.
Thế nhưng, điều khiến cô bận tâm gần đây là bác sĩ Trương của khoa Cấp cứu dường như chịu khó đến phòng bệnh một cách bất thường.
Mượn danh nghĩa kiểm tra phòng, ngày ba lần vào buổi sáng, buổi trưa và buổi tối, thỉnh thoảng mang theo hoa quả và đồ ăn trên tay, khiến Vãn Chu từ chối không được mà không từ chối cũng không ổn.
Điều quan trọng là, chuyện này đã bị Giang Độ bắt gặp nhiều lần.
Mỗi khi nhìn thấy bác sĩ Trương dạo bước đến phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuyen-dem-ben-vang/3585427/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.