Tiếu Dương ngẫm nghĩ thật lâu, khi nhíu mày, khi lại cười tủm tỉm.
Mục Thiếu Hoài hiếu kỳ nhìn hắn, vì sắc mặt hắn thay đổi thất thường mà nhìn không chớp mắt.
Thời gian trong khoảnh khắc dường như đọng lại, trầm tịch đằng đẵng cơ hồ như trăm nghìn năm trôi qua.
Cuối cùng, Tiếu Dương ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau giữa không gian.
Khóe môi độc nhãn nam nhân chậm rãi cong lên, trên mặt lộ ra một nụ cười tà khí. Bất chợt, hắn vươn tay điểm nhẹ lên môi Mục Thiếu Hoài, rồi đặt lên môi mình, sâu xa vuốt ve qua lại, trong ngả ngớn mang theo vạn phần phong lưu trêu ghẹo.
“Thiếu Hoài a, nghe ngươi lẩm nhẩm cái gì lư đỉnh luyện công… kỹ thuật của nhị ca nhà ngươi tốt lắm sao? Rất tiêu hồn rất hưởng thụ có phải không? Muốn thử lại một lần?”
“Ách…” Mục Thiếu Hoài đỏ mặt.
“Oa, ha ha ha ha, hỏi một câu liền đỏ thành như vậy… ngươi mê ta đến thế sao?”
Tiếu Dương cười khẽ, cúi người xuống, cùng sư đệ mười ngón giao nhau, nắm lấy tay hắn.
Tim Mục Thiếu Hoài đập dữ dội.
“Được lắm, không uổng công nhị ca nhà ngươi thương ngươi. Như vậy, ta cũng đã không quá tuyệt tình…”
Kéo tay thanh niên áp lên mặt mình, Tiếu Dương nhìn hắn, nhãn thần xảo trá. Dù chỉ còn một mắt có thể thấy vật, gương mặt kia vẫn chết tiệt anh tuấn, nụ cười lười biếng vô lại đáng ghê tởm, suýt chút nữa làm hắn lóa mắt.
“Nể tình nhà ngươi thích ta như thế, chúng ta còn là huynh đệ nhiều năm … phù sa không chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-tinh-dang-he-liet/1596/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.