Ánh dương thật chói lọi.
Tiếu Dương mở đôi mắt khô khốc, bởi còn say rượu, đầu óc choáng váng nặng nề không ngớt, thoáng đờ đẫn nhìn tình hình có chút phức tạp trước mặt.
Mục Thiếu Hoài đang ngủ…
Tất nhiên, điểm này không có gì kỳ quái. Một ngày sư đệ ngủ đủ hơn tám canh giờ nha.
Hai người nằm cùng một chỗ…
Điểm này cũng không kỳ quái. Khi ở trên núi, sư huynh đệ bọn họ đồng sàng cộng chẩm chẳng biết bao nhiêu lần.
— Chỉ bất quá, hai người đều trần như nhộng, thân không mảnh vải, tứ chi còn tùy tiện quấn vào nhau…
Điểm này, hình như hơi bất bình thường!
“Khò…”
Âm thanh gì?
Tiếu Dương cúi đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Mục Thiếu Hoài đang nằm bên cạnh.
Tóc trên trán rũ xuống che lấp hai mắt, cánh mũi phập phồng theo nhịp thở nhẹ nhàng đều dặn, cánh môi nở nang hơi mấp máy, ngủ say mà giống như đang lầu bầu.
Tiếu Dương nheo mắt, chẳng biết mình nên khóc hay nên cười.
Mọi chuyện phát sinh tối hôm qua rành mạch chảy qua trong đầu, hắn suýt nữa muốn co chân trốn chạy. Đáng tiếc, lòng ngay thẳng do một đời đại đức Phật môn từ nhỏ chép kinh thiền định cưỡng ép đào tạo ra không cho phép hắn làm như vậy.
Huống chi —
Trường Giang sóng sau lùa sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát.
Thiếu Hoài bằng nhiệt tình sôi trào như lửa dây dưa hắn chiến đấu hăng hái cả đêm, hiện tại tứ chi hắn mềm nhũn toàn thân vô lực, cho dù muốn chạy cũng không đủ sức.
Nói đơn giản một câu, hắn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-tinh-dang-he-liet/1595/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.