Chương trước
Chương sau
Vương Hoa kinh hãi muốn phát điên lên luôn.

Bỗng nhiên...

Vương Hoa nghĩ ra một cách, hắn lập tức vận công vào tay trái, sau đó đánh vào thạch động ấy một cái thật mạnh. Kêu đùng một tiếng, đá vụn tung tóe bay lên tứ tán.

Nhưng bàn tay hắn vẫn bị kẹp chặt trong đó.

Vương Hoa trông thấy thế, mặt mày tái mét.

Quả thật hắn không ngờ hai tảng đá vuông đã kẹp chặt bàn tay hắn lại rắn chắc như thế. Chưởng lực mình vừa đánh ra lúc nãy tối thiểu phải mạnh trên cả ngàn cân.

Thế thì Vương Hoa đã trúng kế rồi, mồ hôi trên trán toát ra lấm tấm.

Vương Hoa lẩm bẩm tự nhủ :

- “Biết làm sao bây giờ?”

Bỗng nhiên hắn lại nghĩ ra một biện pháp khác nữa, liền thò tay trái vào ngực áo lấy thanh thiết bổng ra, vận công truyền vào thiết bổng, đập mạnh vào khối đá ấy ngay.

Kêu ầm ầm vài tiếng, đá vụn bay tứ tán, hai tảng đá vuông ấy đã bị đánh thủng một lỗ lớn. Vương Hoa trông thấy thế tinh thần phấn khởi lên, hắn lập tức vung thiết bổng đập tiếp vào hai khối đá ấy lia lịa.

Kêu ầm ầm vài tiếng nữa.

Cuối cùng hai tảng đá vuông kẹp lấy bàn tay Vương Hoa đã bị hắn dùng thiết bổng phá hủy nát hết và Vương Hoa đã rút bàn tay ra luôn.

Gương mặt Vương Hoa lộ ra luồng sát khí kinh người, bước sang phía Vương Bán Tiên, hắn giơ tay điểm vào Hồi hồn huyệt của Vương Bán Tiên ngay.

Sau khi hắn vỗ vào Hồi hồn huyệt của Vương Bán Tiên thì y từ từ mở mắt tỉnh lại ngay. Y trông thấy Vương Hoa đứng trước mặt y, sắc mặt liền thảm biến ngay.

Vương Hoa gầm lên nói :

- Này Vương Bán Tiên, bây giờ hai ta đã biết ai thắng ai bại rồi chứ?

Vương Hoa giơ tay xách bổng Vương Bán Tiên lên, hét lớn tiếng nói :

- Vương Bán Tiên, ngươi hà tất chuốc khổ vào thân.

Vương Bán Tiên cả kinh thất sắc không nói gì hết.

Vương Hoa hét lớn tiếng nói :

- Này Vương Bán Tiên, ta cho ngươi suy nghĩ một lần nữa, tốt hơn hết ngươi chớ chơi trò quỷ quái gì nữa. Ngươi đã giấu Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh ở đâu, nói mau?

Vương Bán Tiên nói :

- Thôi được.

- Vương Bán Tiên, ngươi chớ bày mưu gì nữa nha! Lần này thì ta không tha ngươi đâu.

Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :

- Giao hẹn của chúng ta vẫn còn giá trị chứ?

- Đương nhiên.

- Ta giấu hai báu vật ấy ở dưới ghế đá đó.

Y vừa nói vừa giơ tay chỉ một cái ghế dựa ở gần đó. Vương Hoa bước sang bên ấy, đẩy chiếc ghế dựa qua một bên, phía dưới ghế dựa có một tảng đá vuông.

Vương Bán Tiên nói tiếp :

- Ngươi cứ lật miếng đá vuông này lên thì sẽ thấy hai báu vật ấy ngay.

Vương Hoa giơ tay lật miếng đá vuông lên, quả thật y đã giấu quả Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh dưới đó.

Vương Hoa lấy hai món đồ đó cất vào trong túi áo, sau đó đặt Vương Bán Tiên xuống, nói :

- Này Vương Bán Tiên, ta quyết chẳng phải là một con người thất hứa đâu.

Vương Bán Tiên nói :

- Thế là ngươi có thể đi khỏi đay được rồi chứ?

Vương Hoa nói giọng lạnh như tiền :

- Này Vương Bán Tiên, hôm nay ta chẳng giết ngươi, nhưng mai sau ta sẽ còn tìm ngươi đấy.

- Ta sẵn sàng chờ đợi ngươi.

Vương Hoa cười lạnh lùng toan xoay người bỏ đi.

Thình lình...

Một bóng người lao vào hướng Vương Hoa nhanh như cắt, đồng thời tấn công ra một chưởng luôn.

Bóng người này nhảy xổ tới nhanh thần tốc kinh người, trong khi Vương Hoa chẳng hề đề phòng gì hết, làm sao chẳng bảo hắn giật mình thụt lùi ra sau vài bước.

Nhưng cuối cùng, Vương Hoa không hổ thẹn là một người có võ công cực kỳ cao siêu. Trong lúc hắn phát giác ra đối phương nhảy vọt tới, hắn đã đảo người một vòng nhanh như điện chớp, đồng thời xuất thủ phóng ra một chưởng ngay.

Vương Hoa đã quay người ra tay đỡ một chưởng của đối phương nhanh thần tốc hết sức. Kêu đùng một tiếng, Vương Hoa đã đứng tấn không vững nên phải thụt lùi ra sau bảy, tám bước, khí huyệt đảo lộn, suýt nữa phải phun ra máu luôn.

Hắn phóng mắt nhìn tới trước, thấy người vừa xuất hiện chính là Kim Cúc phu nhân.

Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng một tiếng nói :

- Này Vương Hoa, ngươi lớn gan thật, dám vào đây nạp mạng ư?

Vương Bán Tiên vội nói :

- Kim Cúc phu nhân, ngươi chớ khinh thường hắn nha.

Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói :

- Này Vương Bán Tiên, ngươi cũng chớ đề cao hắn làm gì.

Vương Hoa cười lạnh lùng nói :

- Kim Cúc phu nhân, sao ngươi quay trở lại nhanh thế?

- Tiện tỳ ấy chạy mất rồi, y chẳng phải là địch thủ của ta. Vương Hoa, ngươi cũng nạp mạng cho ta luôn.

Y nói dứt lời, lượn mình tới hướng Vương Hoa xuất thủ tấn công ra hai chưởng ngay.

Chưởng lực của Kim Cúc phu nhân mãnh liệt kinh người hết sức, rõ ràng y đã thường Vương Hoa.

Vương Hoa cũng thét to một tiếng, trở tay xuất thủ phản công lại hai chẳng luôn.

Hai bóng người thoáng chạm vào nhau, sau đó lại tách ra ngay.

Kim Cúc phu nhân đã thụt lùi ra sau năm, sáu bước liền, còn Vương Hoa thì chỉ lui ra sau hai bước thôi. Kim Cúc phu nhân trông thấy thế bất giác cả kinh thất sắc.

Y hoảng hốt nói :

- Không ngờ võ công của ngươi lại tiến bộ nhiều như thế.

Vương Hoa lạnh lùng nói :

- Ngươi sẽ còn bất ngờ nhiều nữa.

- Ta sẵn sàng mở mắt xem sự bất ngờ của ngươi.

Hai bóng người từ từ lướt tới...

Kim Cúc phu nhân gầm lên một tiếng, lập tức tung mình lên nhảy vọt vào hướng Vương Hoa xuất thủ tấn công ra hai chiêu liền.

Quả thật lần này Kim Cúc phu nhân đã đấu liều mạng rồi.

Vương Hoa hét to một tiếng, xuất thủ phản công ngay.

Ngay lúc hai người xuất thủ giao chiêu ác đấu với nhau, Vương Bán Tiên đã vội thò tay vào túi áo, lấy một viên thuốc ra nạp vào miệng ngay, sau đó ngồi xuống vận công trị thương.

Quả thật Vương Hoa và Kim Cúc phu nhân như là lửa với nước, hai người vừa gặp nhau thì lửa giận bốc cháy phừng phực ngay, hai bên đều muốn giết chết đối phương cho bằng được ngay.

Đương nhiên võ công của Kim Cúc phu nhân phải cao hơn Vương Bán Tiên rồi nên Vương Hoa muốn chế phục đối phương trong khoảng một thời gian ngắn cũng không phải là chuyện dễ.

Chỉ trong chốc lát hai người đã đụng nhau cả ba mươi chiêu.

Cuối cùng Kim Cúc phu nhân dần dần rơi vào thế hạ phong.

Vương Hoa gầm lên một tiếng nói :

- Này Kim Cúc phu nhân, hãy tiếp ta một chưởng nữa xem nào.

Dứt tiếng hét, hắn vung chưởng đánh tới nhanh như cắt.

Kim Cúc phu nhân vội giơ tay phóng chưởng ra đỡ, cũng ngay lúc y hất chưởng tới đỡ thì Vương Hoa vung tay trái quét ra một chưởng thần tốc mãnh liệt kinh người hết sức.

Kêu đùng một tiếng.

Kim Cúc phu nhân đã loạng choạng thụt lùi ra sau, mặt mày tái mét, há mồm phun ra một ngụm máu tươi luôn.

Vương Hoa gầm lên một tiếng nữa :

- Này Kim Cúc phu nhân, hãy tiếp thêm một chưởng nữa xem nào.

Hắn vừa dứt lời thì đã tấn công ra một chưởng nhanh như điện chớp.

Bấy giờ Kim Cúc phu nhân đã quyết tâm liều mạng, y bất kể nguy hiểm thế nào đi nữa, đã điên cuồng phóng chưởng đụng thẳng với chưởng phóng của Vương Hoa luôn.

Cũng đồng thời lúc ấy, Vương Bán Tiên đã lẳng lặng từ sau lưng Vương Hoa tấn công ra một chưởng ngay.

Quả thật Vương Hoa nằm chiêm bào cũng chẳng ngờ Vương Bán Tiên lại âm thầm xuất thủ bất thình lình như thế.

Hắn không kịp tránh né nữa. Chỉ nghe một tiếng đùng, Vương Hoa đã trúng phải một chưởng của Vương Bán Tiên. Hắn đã phải lui ra sau cả mười bước thật nhanh mới đứng tấn vững vàng lại được.

May mà Vương Bán Tiên đã bị trọng thương mới khỏi, nên công lực của y chưa được phục hồi hẳn. Bằng không, trúng phải một chưởng này y nếu không chết ngay lập tức, thì cũng phải bị trọng thương chứ không sai.

Bấy giờ...

Kim Cúc phu nhân tuy thân mang trọng thương nhưng y vẫn điên cuồng nhảy tới tấn công Vương Hoa luôn.

Còn Vương Bán Tiên cũng liều mạng lao mình tới xuất thủ ra chiêu.

Thế công liên thủ của hai người mãnh liệt kinh người hết sức. Vì Vương Hoa động thủ xuất chiêu quá lâu, đồng thời công lực cũng đã tiêu hao khá nhiều, nên chiêu thức của hắn không còn được mãnh liệt, nhanh nhẹn như trước.

Nhưng hắn vẫn tiếp tục giao đấu với hai người.

Đương nhiên Vương Bán Tiên và Kim Cúc phu nhân quyết tâm chẳng để Vương Hoa rời khỏi mật thất này, bằng không sẽ tạo nên một thế lực đáng sợ mai sau cho họ chứ chẳng sai.

Vương Hoa hét to một tiếng nói :

- Chẳng lẽ Vương Hoa này sợ các ngươi hay sao?

Dứt lời, hắn vung chưởng ra hai chiêu liền.

Vương Hoa vừa xuất thủ tấn công vừa nhủ thầm :

- “Nếu cứ đấu tiếp tục như thế cũng chẳng có lợi ích gì hết!”

đương nhiên thời gian giao đấu càng kéo dài ra càng sẽ bất lợi cho Vương Hoa, nên hắn đã quyết tâm đấu liều mạng để giải quyết càng sớm càng tốt.

Thế tấn công của Kim Cúc phu nhân và Vương Bán Tiên vẫn mạnh như vũ bão và thần tốc hết sức.

Cùng lúc đó...

Vương Bán Tiên từ bên trái tấn công tới một chưởng nhanh như cắt, còn Kim Cúc phu nhân cũng thừa dịp này phóng ra một chưởng vào hông bên phải của Vương Hoa luôn.

Tả hữu hai bên tấn công tới hai chưởng mãnh liệt kiếm người. Bấy giờ Vương Hoa đã quyết tâm liều mạng với họ nên hắn đảo người, vung chưởng đánh vào Vương Bán Tiên nhanh như cắt.

Thật ra Vương Hoa chỉ đánh ra hư chiêu mà thôi. Trong lúc Vương Bán Tiên vừa lượn mình tránh né thì Vương Hoa đã gom hết công lực bình sanh nhảy tới tấn công Kim Cúc phu nhân một chưởng nhanh như cắt.

Một chưởng này Vương Hoa đã gom hết công lực bình sanh nên oai lực của nó mãnh liệt kinh người hết sức.

Nhưng một chưởng của Vương Bán Tiên cũng cùng lúc đánh vào người Vương Hoa luôn.

Đương nhiên đây là cách đánh liều mạng, nếu Vương Hoa không thu chiêu để tránh né thì chắc chắn hắn phải trúng một chưởng này của Vương Bán Tiên chứ không sai.

Kêu đùng đùng hai tiếng.

Chỉ thấy hai bóng người chợt tách ra ngay. Kim Cúc phu nhân té văng ra xa, há mồm phun ra một bụm máu tươi rồi té ngã nằm dưới đất luôn.

Vương Hoa cũng thụt lùi ra sau mười bước liền, hai bên khóe miệng đã rớm máu.

Vương Bán Tiên gầm lên một tiếng :

- Này Vương Hoa, hãy tiếp ta một chưởng nữa xem nào.

Dứt lời, y lượn mình lướt tới tấn công ra một chưởng luôn.

Vương Hoa trúng phải của Vương Bán Tiên hai chưởng liền, bị thương cũng khá nặng, nên lúc Vương Bán Tiên xuất thủ phóng ra một chưởng, hắn đã chẳng dám mạo hiểm ra tay nữa.

Vương Hoa đã đảo người tránh sang một bên ngay.

Vương Bán Tiên thấy đánh một chưởng chưa trúng, y lại tiếp tục lao người tới, tấn công Vương Hoa lần nữa.

Vương Hoa nghĩ rằng mình đã thành công, thu hồi được Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh, cũng chẳng cần thiết lưu lại làm gì nữa.

Thế rồi Vương Hoa gầm lên một tiếng, xuất thủ phóng ra một chưởng nhanh như cắt.

Vương Hoa đã gom hết công lực bình sanh đánh ra một chưởng này cho nên Vương Bán Tiên lập tức bị đẩy lùi ra sau mười bước liền.

Thừa lúc y thụt lùi ra sau, Vương Hoa đã lượn ra ngoài thạch thất ngay.

Vương Bán Tiên thoạt ngây người trong giây lát.

Bấy giờ...

Vương Hoa đã chạy xa cả ba, bốn trượng hơn.

Vương Bán Tiên gầm lên nói :

- Ngươi chạy đi đâu cho khỏi.

Vương Bán Tiên vừa hét vừa lượn mình rượt theo Vương Hoa.

Vương Hoa chạy như gió, đã vọt ra khỏi ám môn bí thất. Ngay lúc đó có một bóng người thình lình xuất hiện.

Vương Hoa tránh sang bên trái, phóng mắt nhìn tới trước, buột miệng kêu lên hoảng hốt :

- A, chính là ngươi!

Người vừa xuất hiện chính là Mai Hương.

Lần này Vương Hoa đã giật bắn người lên, sợ hãi đến đỗi mặt mày không còn chút máu.

Nếu bây giờ Mai Hương xuất thủ thì Vương Hoa ắt phải hủy trong tay của Mai Hương chứ không sai. Vương Hoa trông thấy y bất giác ngây người luôn tại chỗ.

Thình lình..

Mai Hương vượt tới một bước đến gần cạnh người gỗ, giơ tay quay tròn người gỗ một cái, cánh cửa bí mật lập tức đóng sụp lại ngay.

Vương Hoa thoáng ngạc nhiên không hiểu gì hết.

Mai Hương khẽ hét nói :

- Hãy chạy theo ta mau.

Xem tiếp hồi 95 Yêu lầm
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.