Ban đầu, Quỳnh có thái độ cự tuyệt đối với Ưu Di. Bởi mới nhìn đã thấy Ưu Di không phải loại người Quỳnh ưa thích. Cô ta gầy yếu, đầu óc đơn giản, có vẻ ngây thơ sợ sệt. Tiếng nói của Ưu Di có một chút nũng nịu khiến Quỳnh nghĩ cô là một đứa bé thực sự. Quỳnh chẳng muốn nói gì với Ưu Di. Chỉ mượn cớ đau dạ dày không đi học được.
- Bạn bị đau dạ dày à? Ưu Di quả thực là một đứa trẻ ngây thơ, dường như không hề nhận thấy Quỳnh không ưa cô, tiếp tục hỏi han.
Quỳnh không trả lời, đứng dậy, ngồi lên giường. Cô không muốn mọi người thấy dáng vẻ đáng thương của cô khi ngồi trên sàn nhà.
- Nhưng mà trông bạn khoẻ mạnh lắm. Ưu Di nhìn thẳng vào Quỳnh. Lời cô ấy có thể không có ác ý, nhưng vẫn làm Quỳnh tổn thương. Quỳnh lườm cô ta một các chán ngán, tự nhủ sẽ chẳng bao giờ thèm để ý đến loại người như thế. Cô cầm cuốn tạp chí mang theo để ở đầu giường bắt đầu đọc.
Nhưng trong một tuần sau đó, Quỳnh có hai lần lại vì nhịn đói mà ăn điên cuồng vào sáng sớm, để rồi lại không đi học được. Ưu Di cũng hay trốn học, vì thế trong kí túc chỉ còn hai đứa. Quỳnh chưa bao giờ chủ động bắt chuyện, cô ta cũng không đếm xỉa đến Quỳnh. Cô ấy đọc sách, Quỳnh cũng đọc sách.
Ưu Di rất thích nghe nhạc pop, loại suốt ngày thấy lải nhải ngoài đường, thích các nữ ca sĩ giọng ngòn ngọt, dìu dịu, hát những bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-tien-da-cuoi-ca-chep-vang-di/2928152/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.