Lúc cùng Viên Phi trò chuyện, biết được lão Đại nằm ở phòng bệnh khoa Thần kinh lầu mười hai. Tôi không thể không cảm kích thiết bị chăm sóc của bệnh viện, khi tôi đang đấu tranh với xương cốt toàn thân, trong lúc vô tình phát hiện xe lăn xếp bên cạnh tủ quần áo. Ngoại trừ khi cánh tay chuyển động bánh xe kéo theo toàn thân đau đớn, xe lăn này quả thực là đại ân. 
Bệnh viện vào ban đêm luôn lộ ra một phần quỷ dị, một mình một người đi trên hành lang yên tĩnh tối đen, khó tránh khỏi có chút dựng tóc gáy. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xông vào trong mũi, tôi không khỏi mẫn cảm lấy tay che mũi lại. 
Mùi nước khử trùng…….. 
Bỗng nhiên, dường như có gì đó lóe lên trong đầu, thế nhưng quá mức nhanh chóng, tôi còn chưa kịp phân biệt nó là cái gì thì đã lướt qua mất. Tôi lắc đầu, mặc kệ ý niệm chợt lóe lên này, hết sức tập trung vào mục đích chính của mình. 
Thời điểm tôi đề xuất đem mắt trả lại cho Tôn Nhạc mà không cần sát hại lão Đại, Tôn Nhạc cũng không có gợi ý gì nhiều, thế nhưng tiếng “tí tách” khe khẽ đã không còn tung tích. Tôi không biết điều này đại biểu cái gì, là ngầm đồng ý? Hay là bác bỏ? 
Nhưng tôi biết tôi phải lập tức đi tìm Ngô Phàm, đem hết thảy nói cho hắn biết. 
Tôi nằm ở tầng năm bệnh viện, mà lão Đại lại ở tầng mười hai, tuy rằng bệnh viện có lối đi dạng sườn dốc dễ dàng cho xe lăn giường bệnh ra vào, nhưng tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-thanh-tich-tich-2/1339017/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.