Tiếng còi xe cứu thương chói tai, trước mắt chớp lên mấy thân ảnh xa lạ mặc áo khoác dài trắng, đội mũ trắng. Cảnh tượng trước mặt một lần nữa trở nên mông lung mơ hồ, mù mịt tựa như có một tầng sa mỏng màu trắng che ở trước mắt. 
Tôi còn sống ư……..? 
“Tôn Nhạc. Cậu có thể nghe thấy lời tôi nói không? Tôn Nhạc?” Một vị bác sĩ cúi sát người xuống nói với tôi. 
Ai? Tôn Nhạc? Không…… tôi không phải Tôn Nhạc………. tôi là Tiêu Vũ……….. 
“Tôn Nhạc, cậu có thể nhìn thấy tôi không? Nếu có thể, thử chớp mắt đi.” 
Tôi không phải Tôn Nhạc! 
Tôi rất muốn lớn tiếng hô lên: Tôi không phải Tôn Nhạc! Tôi là Tiêu Vũ bị Tôn Nhạc đẩy xuống lầu! 
Đúng vậy, tôi từ lầu bảy rớt xuống, cảm giác không trọng lượng làm tôi mất đi tri giác. May mắn tôi ngất đi, không phải tận mắt thấy chính mình đập xuống nền đất cứng lạnh. 
Sau đó thì sao? Tôi được cứu ư? 
“Ý thức người bị thương lâm vào trạng thái hôn mê, chuẩn bị huyết áp!” 
Tôi ở nơi nào? Không gian màu trắng không quá rộng lớn, trước mắt chớp lên những dụng cụ mà tôi không biết công dụng, là đang ở trong xe cứu thương sao? Nhưng ý thức của tôi vẫn rất rõ ràng a, hay là……. Linh hồn và thân thể đã tách rời? 
“Thanh niên bây giờ thật là nghĩ quẩn, dễ dàng nhảy từ lầu bảy xuống như vậy, làm sao xứng với kỳ vọng của người nhà?” Không…….. tôi là bị đẩy xuống…… tôi không phải tự sát…….. không phải……. 
“Mạch đập giảm xuống! Chuẩn bị kích điện!” 
“Đứa trẻ này hình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-thanh-tich-tich-2/1339016/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.