Khê Nhược bắt đầu quãng thời gian không lo cơm áo.
Vừa rời giường liền có tiểu nha đầu đến, bưng trà đưa nước, chải đầu rửa mặt, hầu hạ ân cần, khiến hắn trong lòng phát run. Huống hồ các tiểu cô nương đều sùng bái hắn, gọi hắn Thủy Tiên công tử — không biết xưng hô này ở đâu ra. Khê Nhược đã muốn mặc kệ
Đáng giận là sáng sớm mỗi ngày nhóm tiểu nha đầu đều mất ba canh giờ vì hắn trang điểm
“Dáng người cùng tướng mạo của công tử không thể tùy ý giày xéo a.” Tiểu Thúy nhìn hắn, hai mắt đăm đăm, hưng phấn không thể nói nên lời.
Khê Nhược nghĩ rằng, ở thế giới của mình, tiểu Thúy không đi làm việc trong thẩm mỹ viện giúp đẩy mạnh tiêu thụ thật đúng là lãng phí. Bất quá nhìn lại gương mặt tinh tế của mình trong gương thật cũng có chút cảm giác thành tựu a.
Nhưng mà nhàn nhã như vậy, làm cho hắn phi thường không khoẻ. Không có khái niệm tan sở, không cần giao tiếp, không cần huấn luyện…… Không có điện thoại, không có radio…… quả thực là không có gì cả! giống như đang ngồi tù! “Tiểu Thúy, ta muốn đi đổi gió.” Khê Nhược nhớ tới môn lịch sử mình học ở trung học cũng không tệ lắm, đột nhiên đối với thời đại này sinh ra hứng thú,“Chúng ta đi ra ngoài một chút được không.”
Tiểu Thúy lập tức run run quỳ xuống đất không dậy nổi, dập đầu như muốn làm toán:“Công tử nếu là ra ngoài, chúng tiểu nhân một người cũng đừng mong sống.”
Khê Nhược kinh hãi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-nhan-duyen/3154447/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.