Khi Khê Nhược xuất hiện trước mặt hắn, Vân Đạm Tình ngừng lại rồi tiếp tục hô hấp, tế bào trong cơ thể đều khẩn trương.
Trong ấn tượng của hắn Khê Nhược luôn thanh nhã, không thể tiếp cận, mà giờ này lại có vẻ …… mê người? Hắn có biết hay không ăn mặc như vậy vào phòng nam nhân là có ý tứ gì?
Tiểu Thúy như đọc được ánh mắt của chủ tử, lui thân đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai người cùng với bầu không khí đáng xấu hổ.
“Tình, ngươi rốt cuộc là loại người nào?” Khê Nhược tiến thẳng đến chủ đề.
Vân Đạm Tình nhìn mỹ nhân dịu ngoan lộ ra một mặt kiên định, không khỏi nhẹ nhàng cười:“Nếu ta nói ta là tướng công của ngươi, ngươi sẽ tin tưởng sao?”
Khê Nhược nóng nảy:“Ta đang hỏi nghiêm túc a.”
Vân Đạm Tình đi đến bên người hắn, quấn nhe vài lọn tóc vào đầu ngón tay, xuất thần nhìn thật lâu sau mới buồn bã nói:“Ta cũng nghiêm túc trả lời a.”
Khê Nhược tức giận xoay người muốn rời khỏi, lại bị Đạm Tình nắm chặt lấy.
“Giờ này khắc này ngươi ngay cả chính mình là ai cũng không biết, còn muốn biết ta là ai?” Đạm Tình ngữ khí như là đang thở dài, hắn tham lam dùng cái mũi vơ vét từng chút từng chút mùi thơm trên người Khê Nhược. Nội tâm thương cảm thế nhưng như là có thể xuyên thấu rơi vào tận trong tâm Khê Nhược.
“Thủy nhi, không cần rời khỏi ta.” thanh âm Đạm Tình có điểm nghẹn ngào, tăng lực đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-nhan-duyen/3154445/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.