Nhánh Cỏ: Vốn ông đây còn tưởng mày là người tốt, kết quả cmn thì ra mày cũng chỉ là hạng người đó!
Nhánh Cỏ: Thằng điên như mày lúc hại người chẳng lẽ không thấy bứt rứt sao?
Nhánh Cỏ: Thằng ngu!
Nhánh Cỏ: Rác rưởi!
Nhánh Cỏ: C*t chó!
Lục Thanh Hợp ăn chửi cảm thấy thật hoang mang, hình như hắn đâu có gây chuyện gì?
Minh Âm: ???
Nhánh Cỏ: ? cái rắm! Bây giờ còn mẹ nó giả vờ ngây thơ với ông à!
Minh Âm: Thực xin lỗi tôi thật sự không biết anh đang nói gì.
Nhánh Cỏ: Mẹ nó chứ, mày làm ông điên hết cả tiết! Người ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cmn mày thấy quan tài trước mắt mà còn xạo que cái đếch gì cũng không biết?
Nhánh Cỏ: [link] cmn mày giả vờ tiếp tao xem?
Lục Thanh Hợp dấu hỏi đầy đầu click vào.
[Là một fan Minh Thần, tôi muốn vạch trần bộ mặt thật của “Nguyệt Vô Ảnh đại đại”]
Dựa vào kinh nghiệm bấy lâu, chỉ đọc tiêu đề Lục Thanh Hợp đã biết bài viết này nhất định không có nội dung hay ho gì.
Đọc hết bài viết, Lục Thanh Hợp nghẹn lời.
Thật lâu đã không có cảm giác như vậy, tựa như một thứ gì đó xộc thẳng lên não.
Bình tĩnh…Bình tĩnh…
Tay Lục Thanh Hợp run rẩy vì kích động đi từ đầu thread đến vô số trang bình luận phía sau, tầng tầng lớp lớp nào ngạc nhiên nào châm biếm, nào chế giễu nào moi móc, trên dưới đều là bình luận tiêu cực, Nguyệt Vô Ảnh giống như con chuột chạy trên phố, người người hô đánh.
“Nguyệt Vô Ảnh cậu đừng cảm thấy ấm ức! Đến giờ đại thần một câu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-ngo-kien-thuy-ai-gap-go-ai/3853/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.