Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng hôm sau, Hàn Tịch rời giường với đôi mắt sưng húp như hai quả hạch đào [*] .
Mắt đau rát, Hàn Tịch nhè nhẹ vuốt vành mi, đầu cũng rất khó chịu, nặng trĩu.
Lờ đờ rửa mặt một phen, vào nhà liền bắt gặp máy tính vẫn sáng đèn. Hàn Tịch ngạc nhiên, quên chưa tắt máy. Trên màn hình giao diện trò chuyện cùng người nọ vẫn nghênh ngang chiếm giữ tầm mắt, mấy chữ “Tôi có thể dẫn cậu đi cùng” sắc nhọn đến gai mắt, trong lòng chẳng dễ chịu chút nào.
Tắt khung trò chuyện, bài viết trên diễn đàn lại hiện ra.
Mỉa mai, chế giễu, moi móc lại một lần nữa ngập tràn trước mắt, Hàn Tịch không còn kích động như ngày hôm qua, chỉ cảm thấy tại sao mình phải vì chuyện này mà bực bội?
Trái tim, bình lặng rồi, lại bắt đầu bị lạnh lẽo vây quanh.
Quả nhiên ứng với một câu, trèo càng cao ngã càng đau. Đánh đổi quá nhiều công sức, đến khi lỡ bước lại càng đau đớn hơn.
Có những điều vốn chỉ là hư ảo, tại sao bản thân lại vẫn cứ đắm chìm? Hàn Tịch mở ổ cứng máy tính, lần lượt tìm xem từng tệp kịch truyền thanh cùng nhạc nền hậu kì.
Mỗi thứ đều từng đong đầy tình cảm nhiệt huyết của chính mình, mỗi thứ đều từng khiến cho mình hưng phấn thâu đêm suốt sáng…Chua, ngọt, đắng, cay, những kí ức sâu trong tâm khảm đến nay vẫn rõ nét như xưa.
Con chuột di qua di lại, cuối cùng vẫn không đành lòng xóa bỏ bất cứ thứ gì.
Đã từng cho rằng giấc mơ ấy mãi chẳng lụi tàn, chỉ đơn giản như vậy, đã kết thúc mất rồi…Đôi mắt lại bắt đầu mờ mịt, Hàn Tịch vội vàng đóng tệp tin lại.
Trong lúc nhất thời chưa biết nên làm gì, cậu nhìn những biểu tượng lẻ loi trên màn hình, hồi lâu vẫn không có hứng thú click vào.
Ngồi trước máy tính ngẩn ngơ, tới khi Hàn Tịch tìm lại được ý thức, đã là giữa trưa, bụng cồn cào khó chịu, nhưng lại chẳng muốn ăn gì. Do dự hồi lâu, cậu vẫn ra ngoài tìm quán ăn. Cơm dọn lên rồi, quả nhiên một chút khẩu vị cũng không có.
Không ngờ lúc sinh thời còn có thể trải nghiệm cảm giác nuốt không trôi, Hàn Tịch nở nụ cười tự giễu.
Sau khi miễn cưỡng lấp đầy dạ dày, Hàn Tịch trở về nhà, lại đối mặt với những biểu tượng lẻ loi trên màn hình như trước. Đột nhiên một tin nhắn xuất hiện.
Minh Âm: Sao hôm qua lại không trả lời? Không vui rồi?
Hàn Tịch không hồi đáp.
Minh Âm: Không thì tôi đăng kí cho cậu một acc nữa?
Nguyệt Vô Ảnh: Không cần.
Minh Âm: Tôi sẽ giúp cậu luyện lên level cao ~
Luyện được level cao rồi tôi lại ngây ngốc bám theo anh đến chết đi sống lại hay sao?
Hàn Tịch cười nhạt, tại sao phải vì một người như vậy mà khổ sở thương tâm?
Đến sự tôn trọng tối thiểu cũng không có, hắn nghĩ rằng cho người khác acc cấp cao là chí nhân chí nghĩa hay sao? Hắn nghĩ người ta chơi game chỉ vì ham hố cấp bậc sao? Một người ngay cả phó bản là gì cũng không biết, hắn cho rằng dẫn cậu đi phó bản cậu sẽ cảm động đến dập đầu xuống đất hay sao?
Thật đúng là nực cười.
Hắn thất tình cậu thông cảm cậu giúp đỡ, đây là vì cái gì? Đúng là vừa buồn cười vừa không hiểu nổi. Bản thân đúng là khờ khạo, dốc sức làm những chuyện tự mình đa tình mà không biết lượng sức.
Hàn Tịch cười tự giễu, ánh mắt phiếm hồng.
Sau này sẽ không ngu ngốc như vậy nữa, chẳng giống mình chút nào.
Minh Âm: Cậu đâu mất rồi?
Minh Âm: Thân ái ơi (/TДT)/
Minh Âm: ???
Hàn Tịch cười nhạt tắt đi YY Nguyệt Vô Ảnh.
Mở “Mộng đại lục”, đăng nhập acc tiểu mục sư Phỉ Liệt của mình.
Cậu sẽ chứng minh, cho dù chỉ có một mình, cậu vẫn có thể sống rất vui vẻ.
Vẫn là chủ thành Atlantis quen thuộc như cũ, đường xá tấp nập, hết thảy đều là bóng hình trong trí nhớ, không hề thay đổi.
Hàn Tịch còn chưa kịp di chuyển, đã bị pm dồn dập.
[Phong Tử] nói với bạn: Chào chị dâu ~~~~
[Bông Lan Trứng] nói với bạn: Chị dâu chị dâu chị dâu ôm một cái! (>v<)
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Chị dâu chị dâu!!! ( >﹏<。)~ Em xin lỗi anh!!!! Xin được tha thứ!!!
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Hôm trước em mắng lão đại làm người không phúc hậu trong công hội…không nghĩ tới…làm lộ thân phận của anh…Thực xin lỗi!!!(>人<;!
Khóe miệng Hàn Tịch run rẩy.
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Nhưng mà lão đại chưa biết đâu!! Em bắt mọi người giữ bí mật rồi!!! Chị dâu hãy tha thứ cho em  (┬_┬)
Hàn Tịch im lặng chừng bốn năm giây, sau đó chậm rãi trả lời.
Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Thím chắc chắn lão đại nhà thím không biết?
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: !!!!!!! Chị dâu!!!!!!!!
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Chị dâu rốt cuộc anh cũng onl rồi!!!! (┬_┬) Ôm chầm!!!!! Em sợ anh không bao giờ lên nữa QAQ!!!
Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Trả lời câu hỏi của tôi trước đã.
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Ây…Lão đại thật sự không biết!!! Em cam đoan đó!!!! Hơn nữa em cũng bảo đảm mọi người sẽ không nói đâu!!!! Ai cũng cảm thấy lão đại rất tệ!!!!
Bạn nói với [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Được. Tôi hiểu rồi. Cảm ơn thím vẫn luôn giúp đỡ, như vậy đi, sau này có duyên sẽ gặp lại.
Nói xong Hàn Tịch liền rời khỏi công hội, nhẹ nhàng dứt khoát.
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Σ(っ °Д °;)っ Chị dâu, chị dâu anh giận rồi sao?? Chị dâu!!!
[Chuối Tiêu Thẳng Tắp] nói với bạn: Chị dâu em sai rồi, chị dâu anh trở về đi Σ(っ °Д °;)っ
Hàn Tịch không để ý tới đối phương, trái cân phải nhắc, quyết định đi làm nhiệm vụ hằng ngày, sau đó lại đi hái thuốc.
Kết quả nhiệm vụ hằng ngày đầu tiên mới làm một nửa, Hàn Tịch đã bị vô số người pm quấy rầy khổ không nói hết.
Mở ra xem, không chỉ có mình Chuối Tiêu, còn có Xúc Xích và một vài người không quen biết.
Biểu tượng cảm xúc khóc lóc tràn ngập khung trò chuyện, nội dung pm đều là mong Hàn Tịch quay về công hội, Hàn Tịch tuy phiền, nhưng không nỡ trách những nữ sinh này. Cuối cùng cậu đành thỏa hiệp, trên đầu Phỉ Liệt lại chèn thêm bốn chữ “Quân lâm thiên hạ”.
Hàn Tịch nghe ngóng một hồi, cho rằng như vậy đã có thể yên ổn làm nhiệm vụ, kết quả khung trò chuyện vẫn xôn xao không ngừng, không hiểu mấy nữ sinh này lại ríu rít chuyện gì.
Hàn Tịch dứt khoát tổ đội cùng các cô, gửi qua một câu “Các thím nói chuyện đi”. Quả nhiên âm báo tin nhắn riêng leng keng liền biến mất, Hàn Tịch vô cùng hài lòng, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.
[Đội ngũ] [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Nương tử!!!!
[Đội ngũ] [Xúc Xích Cứng Cáp]: Tướng công!!!!
[Đội ngũ] [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Nương tử!!!!
[Đội ngũ] [Xúc Xích Cứng Cáp]: Tướng công!!!!
[Đội ngũ] [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Nương tử!!!!
[Đội ngũ] [Xúc Xích Cứng Cáp]: Tướng công!!!!
Lại nữa = = Hàn Tịch mặt đầy sọc đen.
[Đội ngũ] [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Chị dâu trở lại rồi  ~(≧▽≦)/~
[Đội ngũ] [Lilia]: Chị dâu chủ động tổ đội với tôi!!! Hạnh phúc quá!! (≧▽≦)/
[Đội ngũ] [Xúc Xích Cứng Cáp]: Chị dâu =3=!
[Đội ngũ] [Hồ Xanh Biếc Là Hồ Xanh Biếc]: Lần đầu tiên được gặp trực tiếp chị dâu (=゜ω゜) em chào chị dâu!
[Đội ngũ] [Mạn Toa]: Chào chị dâu ~~~~
[Đội ngũ] [Rất Đáng Yêu]: Chị dâu o(*^▽^*)o
[Đội ngũ] [Lilia]: Chị dâu bọn em là hậu phương vững chắc của anh! Nhất định ủng hộ anh!
Ủng hộ cái gì? Hàn Tịch có chút tò mò.
[Đội ngũ] [Phỉ Liệt]: ?
[Đội ngũ] [Hồ Xanh Biếc Là Hồ Xanh Biếc]: Chị dâu nói chuyện sờ sờ kìa!!!! (hoạt sinh sinh 活生生 vừa có nghĩa là rõ rành rành, vừa nghĩa là sống nguyên con)
…Chẳng lẽ trước kia tôi chết sao?
[Đội ngũ] [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Chị dâu bọn em muốn cáo trạng!!! Lão đại anh ấy vô lý quá rồi!!!
[Đội ngũ] [Xúc Xích Cứng Cáp]: Đúng thế! Lão đại nói acc Sophie vốn là của người khác, hiện giờ đã trả người ta rồi, còn không cho bọn em gọi acc đó là “chị dâu” nữa!
[Đội ngũ] [Lilia]: Lão đại thực tệ! Acc đó rõ ràng đã đưa chị dâu rồi mà!
[Đội ngũ] [Rất Đáng Yêu]: Cho dù acc đó vốn là của người khác, lão đại cày lâu như thế, bỏ ra nhiều công sức như thế, sao có thể nói đưa là đưa…
[Đội ngũ] [Mạn Toa]: Quan trọng nhất là, nếu chị dâu không lập acc này, chẳng phải sẽ không chơi nữa sao. Lão đại không nghĩ tới cảm nhận của chị dâu, thực quá đáng.
Hàn Tịch bị một tràng “chị dâu” làm cho choáng váng, hơn nữa cậu cũng không muốn nghe chuyện liên quan đến tài khoản kia chút nào. Mấy cô nương vẫn không ngừng cằn nhằn, nói “Bây giờ ngày nào lão đại cũng đi cùng Sophie kia” “Đi chung với Sophie còn mang theo acc nhỏ”, Hàn Tịch không khỏi phiền lòng.
[Đội ngũ] [Phỉ Liệt]: Tôi không phải chị dâu, đừng gọi vậy nữa.
Đội ngũ lập tức yên tĩnh trở lại, buồn bực trong lòng Hàn Tịch vẫn chưa giảm, dứt khoát không làm nhiệm vụ nữa, trực tiếp logout.
[Đội ngũ] [Chuối Tiêu Thẳng Tắp]: Chị dâu giận rồi Σ(っ °Д °;)っ
[Đội ngũ] [Lilia]: Lão đại là đồ tra công!
[Đội ngũ] [Rất Đáng Yêu]: Chị dâu thật thảm (/ω*)
Hàn Tịch bực bội tắt máy tính, chạy tới xem TV mấy trăm năm không được đụng đến.
Gần đây Lục Thanh Hợp có cảm giác bị đè nén thực khó hiểu.
Vốn các anh em cùng công hội trong game trước đây giao tình rất tốt không giấu giếm nhau điều gì, hiện tại tuy mọi người vẫn trò chuyện cùng hắn như thường, nhưng dường như, không khí đã trở nên vô cùng kì quái.
Đến cả Tiểu Ảnh rất mực ngoan ngoãn, không trả lời hắn thì thôi, bây giờ còn biến mất luôn.
Lục Thanh Hợp rất buồn bực, vô cùng buồn bực.
Tai nghe truyền tới tiếng cúc cu, có người kết bạn trên YY.
Lục Thanh Hợp click vào.
[Nhánh Cỏ] gửi lời mời kết bạn.
Tin nhắn kết bạn: Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ đây.
Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ? Hình như là người bên Phàm Âm. Tìm mình có chuyện gì nhỉ?
Lục Thanh Hợp xác nhận thêm bạn, chưa kịp chào hỏi, tin nhắn của đối phương đã gửi qua trước rồi.
Nhánh Cỏ: Mẹ nó mày còn có mặt mũi thêm ông đây?
Lục Thanh Hợp ngơ ngác, chuyện này là sao?
_______
[*] Quả hạch đào:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.