*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng hôm sau, Hàn Tịch rời giường với đôi mắt sưng húp như hai quả hạch đào [*] .
Mắt đau rát, Hàn Tịch nhè nhẹ vuốt vành mi, đầu cũng rất khó chịu, nặng trĩu.
Lờ đờ rửa mặt một phen, vào nhà liền bắt gặp máy tính vẫn sáng đèn. Hàn Tịch ngạc nhiên, quên chưa tắt máy. Trên màn hình giao diện trò chuyện cùng người nọ vẫn nghênh ngang chiếm giữ tầm mắt, mấy chữ “Tôi có thể dẫn cậu đi cùng” sắc nhọn đến gai mắt, trong lòng chẳng dễ chịu chút nào.
Tắt khung trò chuyện, bài viết trên diễn đàn lại hiện ra.
Mỉa mai, chế giễu, moi móc lại một lần nữa ngập tràn trước mắt, Hàn Tịch không còn kích động như ngày hôm qua, chỉ cảm thấy tại sao mình phải vì chuyện này mà bực bội?
Trái tim, bình lặng rồi, lại bắt đầu bị lạnh lẽo vây quanh.
Quả nhiên ứng với một câu, trèo càng cao ngã càng đau. Đánh đổi quá nhiều công sức, đến khi lỡ bước lại càng đau đớn hơn.
Có những điều vốn chỉ là hư ảo, tại sao bản thân lại vẫn cứ đắm chìm? Hàn Tịch mở ổ cứng máy tính, lần lượt tìm xem từng tệp kịch truyền thanh cùng nhạc nền hậu kì.
Mỗi thứ đều từng đong đầy tình cảm nhiệt huyết của chính mình, mỗi thứ đều từng khiến cho mình hưng phấn thâu đêm suốt sáng…Chua, ngọt, đắng, cay, những kí ức sâu trong tâm khảm đến nay vẫn rõ nét như xưa.
Con chuột di qua di lại, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-ngo-kien-thuy-ai-gap-go-ai/3852/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.