[Chương thứ mười hai]
“Tiểu Hàn, ngươi có mệt không? Ngươi chờ một chút, ta lấy chăn cho ngươi, ăn xong bánh nếu thấy mệt liền nằm nghỉ ở đây chốc lát, ta rất nhanh sẽ tan tầm.” Đem Hắc Sâm Lâm đặt trước mặt Mạc Thanh Hàn, Cố Tiểu Mãn dùng khẩu khí đó để nói chuyện khiến một đám nhân viên trong quán toàn thân nổi da gà.
Thật là chịu không nổi ~~~
Nam Qua vừa bước vào liền thấy được toàn thể nhân viên của quán một màn run rẩy nổi da gà.
“Này này ~~~ Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Nam Qua?” Cố Tiểu Mãn mang chăn cho Mạc Thanh Hàn đi ra, thấy Nam Qua đứng trong quán cao hứng cười nói.
“Tiểu Mãn ~~ Ta rất nhớ ngươi ~~” dứt lời liền bổ nhào tới.
“Ta cũng nhớ ngươi.” Bị người hung hăng ôm chầm lấy, Cố Tiểu Mãn cầm chăn, cười trả lời.
Mạc Thanh Hàn ngồi ở cửa sổ, nguyên bản đang ăn Hắc Sâm Lâm, thấy được một màn này mặt bỗng chốc đen lại, còn xẹt qua một tia hờn giận.
Nga?
Biểu tình hờn giận trôi qua nhanh chóng, nhưng vừa vặn thay bị Nguyệt Nguyệt trong quán kịp thấy được.
Thì ra thụy mỹ nhân cũng có cảm xúc a... Nàng cảm thấy được, về sau tựa hồ sẽ rất thú vị nha. O(∩_∩)O~
“Nam Qua lâu rồi không thấy tới.” Tiểu Mãn nói.
“Hì hì.” Vẻ mặt tươi cười: “Bởi vì ta gặp chuyện phi thường tốt ~~~”
“Thật sao?”
“Đương nhiên ~~ cho nên mới không có thời gian đến đây. Hôm nay tiện thể đi ngang qua nên giành chút thời giờ đến xem Tiểu Mãn.”
“Chúc mừng ngươi.”
“Cám ơn ~~” Nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-my-nhan/988585/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.