[Chương thứ mười một] Rốt cục buổi sáng cũng tới. Hôm nay công chúa không biết vì cái gì tâm tình lại cực kỳ tốt. “Linh? Có chuyện gì sao?” Diệp Nại nhìn công chúa mới sáng sớm đã cười đến mặt trời sáng lạn, như thú cưng vô hại. Không biết vì cái gì, Diệp Nại cảm thấy trong lòng rét run. “Không có ~~ gần đây có điểm nhàm chán, cho nên tìm chút việc hay ho để làm.” Công chúa đang ăn điểm tâm, mỉm cười. “...” Diệp Nại nhìn công chúa, không khỏi chảy mồ hôi. Ừ... Mặc kệ phát sinh sự tình gì, nàng cái gì cũng không biết, bất cứ cái gì cũng không biết... Nữ sinh bắt đầu không ngừng thôi miên chính mình. “Không còn sớm, Tiểu Nại, ngươi kêu Tiểu Lam đi gọi Tiểu Hàn các nàng rời giường đi. Ngủ nhiều quá cũng không tốt đâu.” O(∩_∩)O~ “Ân. Vậy ta đi đây.” ... Cố Tiểu Mãn rốt cục đã tỉnh lại, Không biết là bởi vì không có chăn, bị lạnh nên tỉnh, hay là bởi vì bị người áp không thở nổi mới tỉnh. Không thể không nói, mới sáng sớm mở mắt ra, liền nhìn thấy một mỹ nhân □ nằm trên ngực của mình, ngủ say sưa không hề phòng bị gì, thật sự là chuyện phi thường kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Tuy rằng Cố Tiểu Mãn gần đây cơ hồ mỗi ngày đều nhìn mỹ nhân này ngủ bên cạnh mình. Tất cả chăn đều bị ném trên mặt đất, đây hiển nhiên là kiệt tác của Mạc Thanh Hàn. Kẻ đầu sỏ đại khái là cảm thấy lạnh cho nên mới gắt gao ôm chặt Cố Tiểu Mãn. “...” Trời ạ ~~ Tiểu Mãn bị đè nặng phi thường muốn khóc. Tiểu Hàn... Ta hiện tại không có mặc quần áo a! Không cần giống như bình thường cầm lấy... ngực của ta! Cái dạng này... thật sự, thật sự quỷ dị! “Nếu bị người khác thấy...” Muốn người ta không hiểu lầm cũng không được. May mắn là cửa đã khóa, Tiểu Mãn bi thương nghĩ. Bất quá, Cố Tiểu Mãn rõ ràng đã quên rằng, hôm qua lúc các nàng vào phòng vẫn chưa có khóa cửa lại. Ngoài cửa truyền đến thanh âm của nữ nhân: “Tiểu Hàn tiểu thư, người đã thức chưa? Công chúa kêu tôi lên gọi người dậy.” “... … … ” Nghĩ đến không khí quỷ dị hiện tại giữa mình và Mạc Thanh Hàn, Cố Tiểu Mãn trong lúc nhất thời sợ tới mức không dám lên tiếng. Không có động tĩnh gì, im lặng một lát. Ngay lúc Cố Tiểu Mãn cho rằng đối phương nhất định là đi rồi, cửa phòng... bị mở ra. Mặc đồng phục hầu gái đứng ở cửa: “Tiểu Hàn tiểu thư... Oa a~~” Trên giường không có chăn... Không đúng, là không có chăn trên giường, hai nữ sinh *** nằm đó, gắt gao dựa sát vào nhau... Hầu gái đứng ngoài cửa, nhất thời ngây ra như phỗng, không biết nên phản ứng thế nào. Cố Tiểu Mãn muốn khóc. Đây là tình huống hổ thẹn đến cỡ nào a ~~~ “Tiểu Lam, làm gì mà lâu vậy, công chúa kêu ta tới xem... Óa a!!!” Không khí quỷ dị cũng không duy trì được bao lâu, rất nhanh đã bị một người khác đi lên cắt ngang. Hầu gái mới đi lên cũng nhìn thấy tình cảnh bên trong, nháy mắt đứng ở cửa. Bầu không khí ái muội lập tức tăng lên. “Không, không phải như thế...” Cố Tiểu Mãn giãy dụa muốn đứng dậy giải thích. “Tiểu Lam? Tiểu Quyển? Các ngươi làm sao vậy? Ê!” Ôi ôi ôi! Cố Tiểu Mãn trong lòng không ngừng kêu rên thảm thiết! Làm ơn đừng để không khí quỷ dị này càng thêm quỷ dị được không? >_< “Đây là hiểu lầm... lầm...” “Các ngươi làm gì đều đứng ở cửa?” Vì cái gì ngoài cửa lại có thanh âm của Lâm Hiểu học tỷ? “Á... Trời trời trời ~~~~(≧▽≦)/~” Nhìn bên trong hai người *** ôm nhau, kích động kêu to: “Tiểu Mãn, Tiểu Hàn... Chúc mừng các ngươi ~~~”. Vì cái gì chúc mừng a? Có cái gì đáng chúc mừng?! “... … … ” Cố Tiểu Mãn hoàn toàn buông xuôi. Đến đây đi đến đây đi, đến đây hết đi! Để cho nàng nhìn xem, trời sập là như thế nào! “Cái gì chúc mừng?! Oa a a ~~~~ tin sốt dẻo!!” Trời sập đi, trời sập đi! Này mau sập xuống đi! Cố Tiểu Mãn hoàn toàn hết ý chí trốn tránh. Dưới lầu, công chúa thổi tách trà trên tay, nghe âm thanh náo nhiệt không ngừng truyền đến, gương mặt tươi cười càng rạng rỡ. “Linh, ngươi cười thật là quỷ dị... ~~~~(>_<)~~~~” Diệp Nại ngồi bên cạnh công chúa, cẩn thận nói. “Ha hả... Đi! Tiểu Nại, chúng ta cũng đi xem đi ~~” mờ ám lôi kéo Diệp Nại. “Xem cái gì?” Diệp Nại tò mò hỏi. “Xem chuyện tốt.” “@#%...” ... ... Ở trường. Hiện tại đã là tháng mười một, thời tiết có chút lạnh. Cố Tiểu Mãn ngồi trong lớp ngủ gà ngủ gật. Theo lý thì ở thời tiết như thế này, hẳn không phải thích hợp để ngủ gật. Chính là Cố Tiểu Mãn buổi tối luôn bị mất ngủ, cho nên lên lớp liền tranh thủ một chút. Trên bục giảng, lão sư vẫn mặt tươi như hoa nói nói. “Thình thịch!!” Cánh cửa phòng học đột nhiên bị người dùng lực mở ra. Tiếng vang lớn làm cho lão sư đang phấn kích diễn thuyết, các học viên thật sự chăm chú nghe giảng, hoặc là mấy người đang ngủ gà ngủ gật, tất nhiên chính là Cố Tiểu Mãn, giật nảy mình. Trong nháy mắt, mọi ánh nhìn đều tập trung lên người đang đứng ở cửa. “@#¥@#¥@#¥…...” Xôn xao xôn xao. Đối phương giống như hoàn toàn không có cảm giác mọi ánh mắt đều đang tập trung trên người mình. Không kiêng dè gì giáo sư, hướng Cố Tiểu Mãn đi tới. “Ta có việc gấp!” Trên gương mặt trước giờ luôn luôn mang vẻ mệt mỏi, lúc này hiếm hoi xuất hiện biểu tình phẫn nộ. Mạc Thanh Hàn dứt lời, lập tức lôi Cố Tiểu Mãn ra ngoài. “Ôi chao!! Từ từ!” Cố Tiểu Mãn bị Mạc Thanh Hàn lôi ra, bởi vì kinh ngạc với biểu tình hờn giận trên mặt đối phương nên cũng không phản kháng gì. Kỳ thật, nàng cũng không có năng lực phản kháng, càng thêm không có dũng khí phản kháng, nghĩ tới sức lực của cả hai một trời một vực như vậy, tự biết mình mà phản kháng sẽ gặp hậu quả ngay. Mạc Thanh Hàn kéo Cố Tiểu Mãn đi nhanh, Cố Tiểu Mãn cũng không dám làm ầm ĩ. Thẳng đến khi Mạc Thanh Hàn ngừng lại ở một bãi đất trống, mới dám hỏi: “Tiểu Hàn, ngươi làm sao vậy?” Mạc Thanh Hàn xoay người nhìn Cố Tiểu Mãn, Cố Tiểu Mãn không kiềm được lùi ra sau. Tiểu Hàn sinh khí. Tiểu Mãn bản năng nhận thức được như thế. (Xem ra, quả nhiên là vẫn còn giữ lại một ít bản năng của động vật nguyên thủy a...) “Tiểu Mãn, vì sao mấy ngày nay trốn tránh ta?” Là khó hiểu, hờn giận, thậm chí có chút phẫn nộ. “Ôi chao... Chuyện này...” Người sau kiêng dè hồi đáp: “Không có, không phải buổi tối đều cùng nhau ngủ sao.” “Ban ngày, Tiểu Mãn vẫn trốn tránh ta.” “.. …. …” Cái này, trước giờ cũng không có gặp mặt thường, chính là gần đây mấy lúc vô ý chạm mặt, chính mình lại đào tẩu mà thôi. Bất quá, nàng cho là mình đã rất cẩn thận a. Vì sao vẫn bị phát hiện? Rõ ràng nàng vẫn luôn giữ bộ dáng tự nhiên nhất có thể. “Tại sao?” “A... Không có mà.” Không biết nên giải thích như thế nào. Liền nghĩ đến buổi sáng ngày đó, ừ ừ chính là cái ngày phát sinh ***, bị mọi người tụ lại xem, đầu Cố Tiểu Mãn bắt đầu đau. “Tại sao?” Mạc Thanh Hàn vẫn như trước, không có được câu trả lời vừa lòng, sẽ không ngừng lặp lại vấn đề. “Ách... Ta thấy, ta cùng Tiểu Hàn duy trì một chút khoảng cách thật là tốt.” Biết rõ tính cách Mạc Thanh Hàn, Cố Tiểu Mãn trả lời thẳng thắn. “Vì sao phải giữ khoảng cách?” Hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại, hiển nhiên là không hài lòng với đáp án này. “Chuyện này...” A a~~ ngươi sáng hôm đó không có tỉnh dậy, đâu có trải qua một màn quỷ dị kia, thật sự là hạnh phúc a ~~~~ “Tại sao?” Tiếp tục hỏi. “Bởi vì sẽ làm người khác hiểu lầm, gần đây vẫn là không nên thân mật quá.” Như vậy giải thích. “Vì sao lại hiểu lầm?” “Ách...” Sao Tiểu Mãn cảm thấy được, vì chuyện kia phiền não chỉ có một mình nàng?! “Bởi vì chúng ta mỗi ngày buổi tối đều ngủ cùng một chỗ, hơn nữa... Ngày đó còn bị nhìn thấy nha!” Cam chịu hô lên: “Chính là cái ngày mà cả hai chúng ta đều không có mặc quần áo đó!” A a, thật sự là chịu không nổi a! Nàng không cần một mình mình phiền não. Chẳng lẽ cái loại sự tình này, thụy mỹ nhân cũng không ý thức được sao? Mạc Thanh Hàn mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Cố Tiểu Mãn, vẻ mặt khó hiểu: “Vì sao như vậy thì người ta sẽ hiểu lầm?” (Lời của beta: chính vì vậy càng thích Hàn ghê gớm. Súng nổ bên tai cũng không hề gì, ngủ.) “... … … ” Cố Tiểu Mãn cảm thấy được toàn thân đột nhiên vô lực. Ai nói thụy mỹ nhân là ngây thơ, hồn nhiên, thuần khiết? Đúng hơn nên sửa lại thành thụy mỹ nhân là một tờ giấy trắng đi? Nguyên lai quả nhiên chỉ có một mình nàng ở trong này phiền não sao? “Không có...” Nếu có thể, nàng thật muốn khóc. Mạc Thanh Hàn nhìn Cố Tiểu Mãn vẻ mặt phiền não. Tuy rằng Mạc Thanh Hàn đến hiện tại vẫn không hiểu được, Cố Tiểu Mãn vì sao lại như vậy, nhưng nhìn Cố Tiểu Mãn cái dạng này, Mạc Thanh Hàn lại phi thường không vui. Thật ra nói không vui cũng không đúng, chính là cảm thấy thực buồn, có điểm khổ sở... Thụy mỹ nhân vươn tay, đem Cố Tiểu Mãn ở trước mặt ôm vào lòng. Cằm đặt trên đầu Cố Tiểu Mãn, ôn nhu nói: “Đừng bận tâm.” “……… “ Bởi vì ngươi cái gì cũng không biết nên mới có thể nói như vậy! Bị ôm trong lòng, Cố Tiểu Mãn khóc không ra nước mắt. Nghĩ lại, mình thật sự cũng không cần phải...ở trong này giống như một người điên. Loại chuyện này, nếu Mạc Thanh Hàn không thèm để ý, nàng lại để ý cái gì a a a?! (vân vân, logic kiểu này hình như có điểm không đúng... Nói cái gì có logic hơn đi...) “Hôm nay ta tới đón ngươi về nhà.” Mạc Thanh Hàn ôm Cố Tiểu Mãn, nói. Gần đây bởi vì Cố Tiểu Mãn muốn trốn tránh Mạc Thanh Hàn nên ngay cả quán cà phê cũng không đến, sau khi tan học đều một mình bay thẳng về Mạc gia. Cho nên Mạc Thanh Hàn vài ngày nay không có tới đón Cố Tiểu Mãn. “Ừ...” Cố Tiểu Mãn vươn tay ôm lại Mạc Thanh Hàn. Ôm nhau như vậy làm cho Cố Tiểu Mãn đột nhiên cảm thấy thực an tâm, tựa hồ mọi chuyện đều không còn quan trọng nữa. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Coi như xong, coi như xong. Chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà nghỉ làm nhiều ngày, bị trừ lương là chắc chắn rồi. Sau lần này, hết thảy liền khôi phục lại như ban đầu. Nếu muốn nói đến sự khác biệt so với trước kia thì chính là, quan hệ của Cố Tiểu Mãn và Mạc Thanh Hàn tựa hồ đã khá hơn rất nhiều. “Tiểu Hàn, uống trà sữa này.” Cố Tiểu Mãn mặc đồng phục của quán, đem một ly trà sữa đặt xuống trước mặt Mạc Thanh Hàn. “Ừ.” Người kia tiếp nhận, nhẹ nhàng ừ một tiếng. “Có muốn ăn chút gì hay không? Ta bảo U U làm một ít món điểm tâm ngọt cho.” Nhìn Mạc Thanh Hàn tao nhã uống trà sữa mình mang tới, Cố Tiểu Mãn thỏa mãn nói. “Ân.” “Vậy ngươi chờ một chút nha.” Cố Tiểu Mãn vội vàng trở lại quầy bar, đi kêu điểm tâm. Mấy nhân viên khác trong quán nhìn hai người, có chút buồn cười. Nhớ tới lần đầu tiên thụy mỹ nhân tới, Tiểu Mãn còn giống như là tiểu thái giám hầu hạ lão Phật gia, sợ tới mức run run. Hiện giờ, xem ra quan hệ của hai người, ân...quả thực là tốt hẳn lên a. “U U...” Cười tủm tỉm lấy lòng cô gái đang làm điểm tâm. “Không cần dùng vẻ mặt nịnh nọt đó.” Nhịn không được lấy tay đánh lên đầu Cố Tiểu Mãn. Đưa tay lấy món bánh ngọt Hắc Sâm Lâm mình vừa làm đưa tới trước mặt Cố Tiểu Mãn: “Đây! Vừa mới làm xong, nhanh lấy đưa cho thụy mỹ nhân đi.” Híp mắt, nhìn thụy mỹ nhân sắp sửa ngủ đang ngồi ở cửa sổ. “U U... Ngươi thật là tốt.” Nịnh nọt. “Ý ngươi là ta “thật là tốt” lần này với “phi thường không tốt” trước kia giống nhau?” -_-||| Cố Tiểu Mãn cầm Hắc Sâm Lâm, cảm thấy cao hứng. Hướng đến Mạc Thanh Hàn đang ngồi ở vị trí quen thuộc kia đi qua. Chỗ ngồi của Mạc Thanh Hàn là do chủ quán sắp xếp, ở ngay cạnh cửa sổ, một vị trí cực kỳ lí tưởng, chỉ cần đi ngang qua quán liền lập tức có thể nhìn thấy Mạc Thanh Hàn. Sở dĩ lại sắp xếp vị trí này chính là để hấp dẫn càng nhiều khách tới. Hiện giờ, chủ quán quả thực đem Mạc Thanh Hàn trở thành con át chủ bài, phân phó mấy nhân viên của quán cẩn thận cung phụng nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]