Dạ Cảnh Nghi hắn là người dân hay là người đén cứu trợ đây?! Người ta thì khổ sở làm việc còn hắn thì ở đây ngủ! Bản thân hắn đúng là vô dụng mà!
“Chán quá! Cửu ca chắc cũng chưa đi nghỉ đâu nhỉ? Đi tìm huynh ấy nói chuyện chút!” Dẹp chuyện này qua một bên, giờ đêm rôid cũng chán, hắn lại không buồn ngủ a! Vậy liền đi tìm người nói chuyện cùng!
---------------------
Cạch-!
“Dậy rồi? Ngủ nhiều vậy coi chừng đệ thành heo!” Dạ Hoàng Minh cười châm chọc, đang cầm quân cờ trắng đặt lên bàn cờ vây.
“Haha, muộn rồi huynh vẫn chưa ngủ à?” Dạ Cảnh
Nghi thấy chột dạ, phi đến ghế ngồi đối diện cầm lấy quân cờ đen, có ý định chơi cùng.
“Nhìn đệ xem, khác gì là người không nhà không cửa?”Dạ Hoàng Minh nhìn qua Dạ Cảnh Nghi, nụ cười vẫn hiện lên sự châm chọc.
“Không nhà không cửa?! Đâu có! Đệ chỉ là chưa kịp thay.....y phục thôi mà!” Giờ nhìn lại mới thấy người hắn(DCN) có chút.....dơ bẩn!
“Vậy thì vào thay đi.” Dạ Hoàng Minh nói xong liền Bày ra bộ dạng xua đuổi người nghèo Dạ Cảnh Nghi!
Dạ Cảnh Nghi buồn bã đi vào trong màn thay đồ. Không nghĩ tới Cửu ca của hắn lại ghét bỏ hắn tới độ này! Còn gọi hắn là người không nhà không cửa nữa chứ! Ta tức ta tức a!!
-------------------------------------
“Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Hoà An phu nhân cầu kiến!”
Hoàng Hậu đang an nhàn ngồi trên phượng toạ, chỉnh lại y phục rồi nói: “Cho vào đi!”.
Hoà An phu nhân mặt nghiêm chỉnh bước vào, hành lễ: “Tham kiến Hoàng Hậu nương nương, thiên tuế thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-lan-minh-nguyet/1729907/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.