Chương trước
Chương sau
Dạ Cảnh Nghi hắn là người dân hay là người đén cứu trợ đây?! Người ta thì khổ sở làm việc còn hắn thì ở đây ngủ! Bản thân hắn đúng là vô dụng mà!
“Chán quá! Cửu ca chắc cũng chưa đi nghỉ đâu nhỉ? Đi tìm huynh ấy nói chuyện chút!” Dẹp chuyện này qua một bên, giờ đêm rôid cũng chán, hắn lại không buồn ngủ a! Vậy liền đi tìm người nói chuyện cùng!
---------------------
Cạch-!
“Dậy rồi? Ngủ nhiều vậy coi chừng đệ thành heo!” Dạ Hoàng Minh cười châm chọc, đang cầm quân cờ trắng đặt lên bàn cờ vây.
“Haha, muộn rồi huynh vẫn chưa ngủ à?” Dạ Cảnh
Nghi thấy chột dạ, phi đến ghế ngồi đối diện cầm lấy quân cờ đen, có ý định chơi cùng.
“Nhìn đệ xem, khác gì là người không nhà không cửa?”Dạ Hoàng Minh nhìn qua Dạ Cảnh Nghi, nụ cười vẫn hiện lên sự châm chọc.
“Không nhà không cửa?! Đâu có! Đệ chỉ là chưa kịp thay.....y phục thôi mà!” Giờ nhìn lại mới thấy người hắn(DCN) có chút.....dơ bẩn!
“Vậy thì vào thay đi.” Dạ Hoàng Minh nói xong liền Bày ra bộ dạng xua đuổi người nghèo Dạ Cảnh Nghi!
Dạ Cảnh Nghi buồn bã đi vào trong màn thay đồ. Không nghĩ tới Cửu ca của hắn lại ghét bỏ hắn tới độ này! Còn gọi hắn là người không nhà không cửa nữa chứ! Ta tức ta tức a!!
-------------------------------------
“Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Hoà An phu nhân cầu kiến!”
Hoàng Hậu đang an nhàn ngồi trên phượng toạ, chỉnh lại y phục rồi nói: “Cho vào đi!”.
Hoà An phu nhân mặt nghiêm chỉnh bước vào, hành lễ: “Tham kiến Hoàng Hậu nương nương, thiên tuế thiên thiên tuế”.

Giả tạo! Hoàng Hậu thầm cảm thán, mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, ban ngồi cho Hoà An phu nhân. “Miễn lễ, ban toạ!”
“Tạ nương nương!” Hoà An phu nhân cười đáp.
Không biết lại có ý đồ gì đây! Hoàng Hậu xoa xoa trán cao, cất cao giọng nói: “Bổn cung hôm nay không rảnh, nếu Hoà An phu nhân chỉ đến thăm hỏi thì xin mời về cho!”
“....Hôm nay thần đến đây là muốn xin nương nương và Hoàng Thượng chỉ hôn cho con gái của thần....”Hoà An phu nhân khó xử nói, tay giấu trong tay áo nắm chặt.
“Bổn cung thật không dám lấy hôn sự của Phương tiểu thư ra đùa, bổn cung cũng không có trách nghiệm như này. Thật không dám nhận yêu cầu của Hoà An phu nhân đây!” Tưởng bổn cung không biết mục đích của ngươi hay sao? Ha, xem thường ta quá rồi đấy!
Hoà An phu nhân nghẹn họng không biết nói thế nào, trong đầu thầm suy nghĩ cách ăn nói. “Nương nương sợ là hiểu lần ý của thần, thực sự là thần chỉ muốn xin ý kiến của nương nương...cho nên....” Lời còn chưa thốt ra đã bị ngăn lại.
“Bổn cung trước nay không ép buộc con gái của bổn cung phải gả cho ai, kể cả các tiểu thư khác cũng không ngoại lệ! Bọn chúng có quyền lựa chọn tình yêu cho mình, ta không muốn và cũng không thể can thiệp!” Hoàng Hậu lạnh giọng nói, hộ giáp bằng
vàng trực tiếp ném xuống đất.
Phịch!!
Thấy không ổn, Hoà An phu nhân cũng không dám bàn về chuyện này nữa, quỳ xuống trấn an Hoàng Hậu rồi đánh trống lảng sang hướng khác.
“Hoàng Hậu nương nương bớt giận! Nghe nói nương nương không khoẻ, nên thần có mang chút nhân sâm tẩm bổ cho nương nương dưỡng bệnh.” Nhân sâm ngàn vàng cao quý của bà lại phải đưa cho Hoàng Hậu này đây! Thật không muốn!
“Đồ của Phương phủ bổn cung không dám nhận! Lát nữa ta còn phải đi thỉnh an Thái Hậu, Hoà An phu nhân về cho!” Ai thèm nhận đồ của ngươi?! Tốt nhất là đuổi thẳng cổ luôn đi!
“Thần....cáo lui!” Hoà An phu nhân cắn răng rời đi, hận không thể một bước hại chết mụ Hoàng Hậy này!
“Hừ, chim sẻ mà đòi lên làm phượng hoàng?! Bổn cung không có ngu ngốc đến mức đó! Muốn Minh nhi của bổn cung yêu một người con gái như thế á? Nằm mơ!” Hoàng Hậu khó chịu ra mặt, yến tiệc cho các tiểu thư cũng đã gần đến, bà cần đi chuẩn bị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.