Nhát kiếm vừa vung ra không biết vì sao lại quay phắt lại về phía bọn thích khách. Nhát kiếm này có dùng nội lực, đâm ra khi bị công kích lại thì có mà phát hiện ra được!
Phụt-
Một tên thích khách chết tại chỗ, mấy tên kia mắt to trợn lên khó tin! Một cô bé mới mấy tuổi đây mà giết được một nam nhân 20 tuổi?!
“Ghê tởm! Các ngươi cũng đi chầu diêm vương luôn đi!” Tiểu Nguyệt thấy ghê tởm, chẳng biết thanh kiếm từ đâu ra phóng tới đmas người thích khách kia.
Phụt-phập-!
Ba người kia nằm chết ở một góc, giống như là đang ngủ vậy, nhìn chẳng ra là đã tắt thửo chết rồi. Bọn hắn bị đâm trung ngay giữa thanh quản, sống sót là điều không thể!
“Khục.....!!” Tiểu Nguyệt phun ra một ngụm máu đỏ tươi, nhưng máu lại chuyển dần sang màu đỏ đen. Nàng biết mình đã trúng độc!
“Đại phu nhân và nhị phu nhân bỏ ra tâm huyết cũng lâu quá đi nhỉ? Hạ độc từ hồi ta còn trong bụng mẹ tới giờ cũng gần 8 năm rồi! Chúc mừng các người, kế hoạch đã thành công rồi đấy!” Tiểu Nguyệt cười khẩy, bước chân đến gần vách núi sâu. Một phát nhảy xuống, chẳng biết nàng đã sống hay chết....
-----------------------------------
Dạ Hoàng Minh không biết hắn đã ngồi trầm ngâm về quá khứ đến gần đêm khuya. Lúc này hắn đang ngồi đơ người ra, tay cầm quyển sách đã hơi mỏi.
“Vương gia! Không hay!!” Một thị vệ y phục thấm đầy mồ hôi, chạy vào trong bẩm báo.
“Có chuyện gì?” Dạ Hoàng Minh có thói ở sạch, nhìn thấy tên thị vệ kia cả người lấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-lan-minh-nguyet/1729906/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.