A Nguyệt ôm mặt không dám nói lời nào. Sở dĩ Thu Xuân Nhĩ ngày nào cũng phải đến đây chơi, ức hiếp nàng. Mà nàng lại có tính nhút nhát, không dám hé một lời. Mặc cho bọn họ chửi đánh.
“Cái con nhỏ điên này! Mày bị câm hay gì?! Đúng là cái phủ này không chứa nổi mày mà, tốt nhất mày nên chết đi! Thật chướng mắt khi ngày nào tao cũng phải chạm mặt với mày!” Thu Xuân Nhĩ giọng ghê tởm nói.
“Tiểu thư không nên tức giận với một con chó như vậy a, chúng ta đi gặp nhị tiểu thư chơi đi nha?” Xuân Nguyên lôi kéo Thu Xuân Ngĩ đi, dù sao cô cũng không thích nhìn thấy con bé ngu đần này.
Thu Xuân Nhĩ nghe vậy liền hớn hở đi về phía “nhị thư viện”, Xuân Nguyên theo sát phía sau đỡ tay cho Thu Xuân Nhĩ. Bóng hai người dần dần khuất đi rồi biết mất hoàn toàn.
A Nguyệt ngồi bất động ở trên thảm cỏ khô héo sẫm màu, mặt cô bé buồn bã. Hai tay nhỏ bé gầy gò của bé nắm được một ngọn cỏ còn chưa khô héo hẳn, cầm lên cho vào khuôn miệng đang khát khô đói cồn cào.
Bé ăn xong thù đứng dậy, phủi lại mấy vết bùn đất trên vải áo nhăn nheo rồi xoa cho mặt đỡ sưng đỏ, chạy về phía phòng bếp nhóm lửa.
Nhưng, lúc bước chân đến trước phòng củi, cô bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh mẹ mình đang bị mấy vị ma ma kia hành hạ.
“Mụ bà này đúng là chả được tích sự gì! Làm tí việc cũng không xong được là sao hả?!”
A Nguyệt sợ hãi, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-lan-minh-nguyet/1729882/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.