“Lý tướng quân đi chinh chiến trên sa trường có gặp qua dân chúng không?”Bỗng dưng thái hậu hỏi.
Lý tướng quân trầm ngâm một lúc lâu rồi nói.
“Thần có gặp qua vài ngôi làng nhỏ, điều kiện sống không tốt lắm.....” Phải nói là khác hơn so với ở kinh thành nhộn nhịp đấy chứ!
“.......Năm nay dân chúng loạn lạc, hạn hán lũ lụt lại ùn ùn kéo tới, không biết Lý tướng quân có biện pháp nào cải thiện hơn?”
Thái hậu cũng là theo đức phật, phù độ chúng sinh an lành. Nghe đến nhân dân bá tánh chịu khổ cũng thở dài trong lòng. Tuy rằng bà là nữ nhân, không tham gia vào việc triều thần hay triều chính, nhưng rằng là phận đã làm người tôn quy thì cũng không nên khinh mệt người nghèo khó hơn mình được.
“Cái này......Thần vẫn chưa nghĩ ra cách thỏa đáng...!” Nếu như là chỉ có hạn hán gây ra thì ông có thể xử lý được, nhưng năm nay lại vướng cả hai đại nạn khiến nhân dân bá tánh phải chịu khổ, thật sự là tìm cách thỏa đáng vẹn cả đôi đường có chút khó!
Lãnh Nguyệt cũng không nghĩ đến ở thời đại này còn có đại nạn liên tiếp như vậy. Mất mùa màng cũng đã đành đi, lại còn tới cả lũ lụt nữa chứ?
“Thái hậu nương nương, con có cách!” Lãnh Nguyệt suy nghĩ một hồi rồi hớn hở nói.
“Ồ?Lãnh Nguyệt con có cách à?Mau nói cho mọi người cùng nghe!” Thái hậu cũng ngạc nhiên đôi phần, không nghĩ đến đứa bé nha đầu này lại quan tâm đến việc hạn hán lũ lụt, chi bằng nghe thử ý kiến của con bé xem sao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-lan-minh-nguyet/1729863/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.