Triệu Thư An ánh mắt sáng ngời cẩn thận lật xem bản trướng sách, sắc mặt cũng ngày càng trầm tư.
Liễu Tử Thừa thấy hắn bộ dáng suy tư liền ôn nhu khuyên nhủ: “Thanh Lam mang tới trướng sách là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, Vương gia cũng đừng khó chịu, Hoàng thượng thánh minh sẽ sớm đem chuyện này phán xét rõ ràng.”
Triệu Thư An xuất thần nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ, trên mặt thanh tao trắng nõn có một tia ẩn giận, “Hắn là một Ngũ phẩm Phủ quân thế mà lại lớn gan đến thế, buồn cười là trong triều còn có người nói hắn cai trị có cách, đức tài toàn vẹn khả nên trọng dụng…..” Lắc đầu theo trầm tư dần hồi phục tinh thần, hai mắt tràn ra quang mang lãnh liệt, “Bản trướng sách này mang được ra ngoài, coi trên công đường bổn vương xem hắn còn gì để nói.”
Liễu Tử Thừa gật đầu nói: “Trương Văn Thanh mới thắng vu đức, vị chi tiểu nhân (*),hôm nay xem ra xác thực không phải là một quân tử vẹn toàn.”
(*: nguyên văn “张文清才胜於德,谓之小人” ta chịu, không hiểu nổi, nàng nào hảo tâm giúp ta với)
Triệu Thư An trầm ngâm chốc lát, mới thong thả nói: “Chứng cứ phạm tội đã rõ ràng trong trướng sách này, không sợ hắn sẽ chối tội.”
Liễu Tử Thừa cùng Phượng Vô Tuyết liếc nhau gật đầu. Liễu Tử Thừa nghe ra ý tứ trong lời hắn liền hỏi; “Vương gia ý là muốn lập tức rời khỏi nơi này?”
“Ân,” Triệu Thư An mân mê môi gật đầu, “Chúng ta tối nay bước đi, lặng lẽ tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-du-dong-tieu/3115634/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.