Phượng Vô Tuyết ngồi thuyền trở về vẫn thỉnh thoảng vuốt ve trướng sách quý giá, miệng hắn đắc ý nhếch lên, mang theo độ cong mị hoặc lại lười nhác, sư huynh a, lần này xem ngươi thế nào cảm tạ ta?
Thuyền vào đến bờ, trở lại sương phòng thì đã hoàng hôn. Ánh nắng chiều tản mát chiếu lên cây cối xanh biếc, thấp thoáng xa xa ẩn hiện mái hiên câu lan như quỳnh lâu điện ngọc chốn bồng lai tiên cảnh, phiêu nhiên xuất trần.
Phượng Vô Tuyết ánh mắt dị thường sáng ngời, mỉm cười đẩy cửa ra, “Sư huynh, ta đã trở về.”
Liễu Tử Thừa buông quyển sách trên tay, đối thân ảnh thon dài xuất hiện ở cửa thoáng nheo lại mắt.
Ráng chiều mờ hạ, người tới biểu tình trên mặt như thực như huyễn biến ảo không ngừng, cặp mắt phượng trong trẻo lạ thường cũng thâm u khó dò.
Nửa ngày sau, y âm thầm thở dài thản nhiên mở miệng nói: “………..Tiến vào ngồi đi.”
Phượng Vô Tuyết nhất thời nhoẻn miệng cười, toe toét ngồi xuống đối diện Liễu Tử Thừa.
Kia tươi cười làm cho vầng trán như mĩ ngọc sinh uy, ánh lên hai má tuyết trắng càng thêm toả sáng, làm người bình tĩnh như Liễu Tử Thừa cũng không khỏi ngẩn ngơ.
Phượng Vô Tuyết nhìn thấy bộ dáng y hiếm hoi sững sờ, cười càng run rẩy lợi hại, cả người ngọt ngào tràn ngập.
Liễu Tử Thừa nhìn hắn bộ dáng mị hoặc như sương khói làm phục hồi tinh thần, khụ mạnh một tiếng che giấu nói: “Thanh Lam hôm nay trở về sớm vậy.”
“Ân,” Phượng Vô Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-du-dong-tieu/3115633/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.