Linh Thủy hoảng loạn ngẩn đầu, tựa hồ đã chịu một chút kinh hách. Như Ý hỏi nàng có hận hắn hay không, nàng cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này! Nàng chỉ là oán hắn, trách hắn, nhưng hận thì...... Nàng chỉ biết nàng hận chính mình vô dụng, hận vận mệnh trêu người, đến nỗi Dương Hoàn, nàng cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ hận hắn.
"Ta không hận hắn." Nàng đờ đẫn nói. "Bối Lặc gia muốn đối xử với ta như thế nào, dù cho hắn có muốn giết ta, ta cũng chỉ là một hạ nhân không có quyền phản kháng, cũng không thể có nửa câu oán hận."
"Ta biết ngươi sẽ nói như vậy, vì ngươi có rằng đó là vận mệnh của ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, sở dĩ ngươi không hận hắn là bởi vì ngươi đối với hắn......" Như Ý nói đến một nửa, rồi im lặng không nói.
Linh Thủy vội vàng truy vấn Như Ý: "Như ý cô nương, ngài nói ta đối với Bối Lặc gia thế nào?"
Như ý mỉm cười sờ sờ đầu Linh Thủy, Linh Thuỷ đã 18 tuổi, nhưng chỉ sợ tâm trí của nàng chưa thành thục bằng số tuổi của nàng! Cái này cũng khó trách, nàng từ nhỏ đã phải đến Dụ Vương Phủ, cơ hội được tiếp xúc với nam tử rất ít, tuy rằng lúc 15 tuổi đã không phải chịu sự khống chế của Dương Hoàn, nhưng cuộc sống cũng chỉ có ban ngày làm việc, ban đêm nghỉ ngơi, tình yêu đối Linh Thủy có thể nói là hoàn toàn xa lạ, nhưng đến khi tình yêu lặng lẽ xuất hiện, nàng vẫn hồn nhiên không hề phát giác!
"Nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-co/246526/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.