Chương trước
Chương sau
"Cái gì? Hắn...... Ngược đãi cô?" Nếu bây giờ tên Triệu Đức kia đứng trước mặt Xa Đào hắn, hắn nhất định sẽ không chút do dự mà chém chết tên ác nhân đó.
"Hắn luôn cưỡng bách ta làm theo những gì hắn yêu cầu trên giường, nếu ta không làm theo, hắn sẽ đem ta đánh đến mình đầy thương tích, trong quãng thời gian đó, ta thật sự rất muốn chết......"
"Như ý cô nương......" Nhìn đôi mắt của Như Ý đang không ngừng ngấn lệ, không biết từ lúc nào, Xa Đào lại thấy vô cùng đau lòng.
"Xin lỗi, ta thất thố rồi." Như Ý lau đi nước mắt trên mặt, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Trong lúc ta khó khăn nhất, cần có sự giúp đỡ nhất, thì lúc đó đã có một người ra mặt giúp ta, người đó chính là Dương Hoàn, ta cũng không biết vì sao hắn lại biết được chuyện của ta, hoặc cũng có thể là do ta không cẩn thận để lộ ra các vết thương trên người, nên hắn mới biết được ta đang bị Triệu Đức ngược đãi. Nếu lúc đó không có hắn, có lẽ rất có khả năng ta đã chết ở Tây Tạng từ lâu!"
Dù cho sau khi nghe những lời Như Ý nói, cũng biết được Dương Hoàn quả thật là đã giúp người trong lúc khó hắn, nhưng hắn cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình về Dương Hoàn. "Như ý cô nương, Bối Lặc gia đã giúp cô thế nào?"
Như ý cười nói: "Hắn hỏi ta có muốn thoát khỏi cuộc sống này không, ta nói muốn, sau đó hắn đã nói với Triệu Đức là hắn muốn ta."
Xa Đào lại lại lần nữa được lĩnh giáo phong cách hành sự của Dương Hoàn. "Vậy tên Triệu Đức không nói gì sao? Dù sao đi nữa thì cô cũng là do hắn dùng rất nhiều tiền để chuộc."
"Tiền chỉ là vấn đề nhỏ, mạng người mới là quan trọng nhất, một người là Thân Vương hơn nữa lại còn là Bối Lặc, Triệu Đức cũng biết hắn không thể nào đắt tội với Dương Hoàn, nên đã lập tức đồng ý chẳng nghĩ ngợi gì!"
"Cho nên bây giờ cô đi theo Bối Lặc gia là để báo đáp ân tình của hắn sao?"
"Không sai."
"Nhưng mà ta thật sự không hiểu, Bối Lặc gia tuấn mỹ như vậy, cô thật sự ngay cả một chút cũng không thích hắn sao?"
Như ý không nhịn được phì cười. "Ta đây hỏi ngươi, ngươi cảm thấy Linh Thủy và ta, ai là người đẹp hơn?"
Người trước mắt bây giờ đang cười rất vui vẻ, môi đỏ căng mọng không ngừng cong lên, vô cùng xinh đẹp, khiến Xa Đào nhìn có chút ngốc.
"Ngươi nhìn cái gì, mau trả lời ta!" Như ý thúc giục hắn.
"Là...... Là cô nương đẹp hơn." Xa Đào mặt đỏ tai hồng mà nói.
"Ngươi cũng thấy rồi đó" Như ý mỉm cười nói: "Nhưng cho dù có là vậy chăng nữa thì người Dương Hoàn thích vẫn là Linh Thủy không phải ta, mà ta cũng thế, ta đối với hắn chỉ có sự cảm kích và lòng biết hơn, nếu ngươi thích một người, thì sẽ thích luôn cả tính cách và toàn bộ mọi thứ về người đó, vẻ bề ngoài không phải là thứ quan trọng nhất đâu."
"Là, là do hắn không có mắt......" Xa Đào vốn dĩ muốn an ủi Như Ý, nhưng không biết tại sao càng nói thì không khí xung quanh càng thay đổi, dường như là đã trở nên có chút ái muội.
"Nga?" Như ý không phát hiện biểu tình khác thường của Xa Đào, trêu chọc hắn "Ý của ngươi là, ngươi có mắt hơn so với hắn sao?"
Xa Đào sau khi nghe xong thì mặt càng trở nên đỏ hơn, ngượng ngùng cúi xuống né tránh ánh mắt của Như Ý, có chút nói không nên lời.
Một lát sau, Như Ý không thể không đánh vỡ cục diện bế tắc này "Có lẽ là ta đã nói hơi nhiều rồi nhỉ, làm mất nhiều thời gian của ngươi như vậy, thật ngại quá, ta cáo lui trước!"
"Như ý cô nương."
Nghe thấy Xa Đào đột nhiên gọi mình, Như Ý cũng dừng bước cũng quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt tha thiết của Xa Đào nhìn mình nói:
"Ta cảm thấy rất vui khi cô nương chịu tin tưởng nói với ta những chuyện này."
Như Ý nghe xong liền hiểu ý hắn, sau đó cũng mĩm cười một cái, nhưng thật ra, nàng cũng không biết vì sao nàng lại nói với Xa Đào những việc này, dù cho nàng và Xa Đào ngay cả là bằng hữu cũng không phải.
Có lẽ là vì bề ngoài giản dị và sự chân thành trên mặt hắn đã làm nàng cảm thấy yên tâm, khiến nàng không chút do dự mở lòng với hắn.
"Ngủ ngon." Như Ý nhẹ giọng chúc ngủ ngon với hắn, sau đó cũng chậm rãi rời đi
"Ngủ ngon......" Xa Đào mê muội nhìn vào bóng dáng đang rời đi của Như Ý, rất lâu sau đó......
_______________
Khi bị thân thể cường tráng của Dương Hoàn áp lên, Linh Thủy vẫn không tự chủ được trở nên cứng đờ, nàng nhắm chặt mắt lại, lẳng lặng thừa nhận nụ hôn kịch liệt của Dương Hoàn, dù cho nàng không muốn thừa nhận đi chăng nữa, phản ứng của cơ thể nàng cũng không lừa được hắn, khi bị hắn ôn nhu vuốt ve, thân thể của nàng cũng dần trở nên nóng hơn, hô hấp cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.
"Linh Thủy, thoải mái sao?" Dương Hoàn một bên xoa bóp hai cái vú căng tròn của nàng, một bên tìm đến tai nàng, không ngừng liếm mút, đã cùng hắn làm nhiều lần như vậy, nhưng nàng vẫn quật cường không chịu phát ra tiếng, nếu đã như vậy, hắn phải làm đến khi nàng chịu kêu lên mới thôi.
"Hừ!" Dương Hoàn cười lạnh một tiếng, hắn cũng không tin là nàng có thể nhịn được, lúc này bàn tay đang xoa bóp hai vú nàng cũng dừng lại, rồi dần trượt xuống tiểu huyệt giữa chân nàng.
"Ân, ân......" Linh Thuỷ kháng cự muốn khép hai chân lại, nhưng đều bị hắn dứt khoát kéo ra, hắn đưa hai ngón tay của mình vào trong tiểu huyệt nàng, giống như cự vật đâm vào rút ra, nhưng lực đạo lại lúc mạnh lúc nhẹ, khiến Linh Thuỷ có chút không chịu nổi, lần này hắn sẽ không nhanh chóng tiến vào thân thể nàng như trước nữa, hắn phải để cho nàng cầu xin hắn đi vào.
"Không cần, không cần......" Cảm giác kích thích quá mãnh liệt khiến Linh Thuỷ không khống chế được rơi nước mắt, bây giờ nàng không những phát ra những âm thanh rên rỉ mê người, mà còn phát ra tiếng khóc thút thít vô cùng đáng thương.
Khóc đi! Kêu đi! Mau cầu ta cho ngươi đi! Nhìn gương mặt đang vô cùng thống khổ của Linh Thuỷ, dục hoả trong người Dương Hoàn cũng không ngừng bốc lên. Nhưng lúc này đến chính hắn cũng không hiểu được, vì cái gì mà một người vẫn luôn trầm ổn như hắn, khi đối mặt với Linh Thuỷ hắn lại trở nên vô cùng nôn nóng, khó khắc chế được bản thân.
Nhưng nghĩ lại thì chắc có lẽ chỉ có một mình Linh Thủy là dám phản kháng hắn, cho nên hắn mới cảm thấy nôn nóng bất an, càng muốn làm cho Linh Thủy trở nên khuất phục, nhưng hắn tiến tới hai bước, thì Linh Thủy liền lùi về sau hai bước, cho dù thân thể của bọn họ có trở nên hợp nhau đi chăng nữa, thì tâm lại càng ngày càng cách xa.
Động tác phía dưới của Dương Hoàn lúc này đột nhiên trở nên nhanh hơn, khiến Linh Thuỷ cũng nhanh chóng đạt đến cao trào, thảm thiết kêu lên một tiếng, sau đó cũng xụi lơ trong lòng Dương Hoàn.
Dương Hoàn lúc này cũng không cho Linh Thuỷ có cơ hội bình tĩnh lại, ngay lập tức cúi đầu xuống dùng lưỡi khuấy đảo tiểu huyệt nàng, thay thế cho ngón tay mình.
"A ──" từng đợt khoái cảm liên tiếp đánh úp, khiến nàng có chút cảm thấy chịu không nổi.
Nhiệt độ cơ thể hai người lúc này càng ngày càng cao hơn, khi thấy nàng đã bị khoái cảm chinh phục hoàn toàn. Lúc này hắn mới mới đem côn th*t đã sớm ngẩn cao đầu của mình tiến thật sâu vào trong tiểu huyệt nàng.
"A ──"
Linh Thủy không khống chế được kêu lên một tiếng, muốn xoay mặt trốn tránh, nhưng lại bị Dương Hoàn giữ chặt lại, cúi đầu xuống cùng nàng môi lưỡi dây dưa, lúc này hắn còn cố tình thả chậm lại tốc độ, chỉ nhẹ nhàng đâm vào, sau đó lại nhẹ nhàng rút ra.
"Ngô...... Không cần, cầu xin ngài......" Đầu óc Linh Thuỷ đã sớm trở nên rối loạn, nàng cũng không biết bản thân đang nói cái gì, bây giờ nàng chỉ muốn thứ đó kịch liệt ra vào cơ thể mình.
"Khó chịu sao? Mau xin ta cho ngươi, mau lên!" Dương Hoàn vừa nói vừa cố ý thúc mạnh cự vât.
"Ân......" Linh Thủy lúc này đã đầu hàng, nàng thật sự chịu không nổi sự tra tấn này, chỉ đành đem cảm giác thẹn thùng nhịn xuống, khóc thút thít nói: "Bối Lặc gia, cầu xin ngài!"
"Cầu xin ta cái gì?" Dương Hoàn xấu xa cố tình hỏi.
Lúc này Linh Thuỷ đã sắp chịu hết nổi, thở dốc trả lời. "Cầu ngài nhanh hơn nữa!"
"Vậy mới là bé ngoan!" Dương Hoàn mĩm cười hài lòng, đáp ứng mong muốn của Linh Thuỷ, dùng sức thao lọng tiểu huyệt của nàng, khiến nàng rên rỉ không ngừng, hắn say mê ngậm lấy vú nàng, liếm mút không ngừng, rất nhanh hắn đã phát hiện tiểu huyệt phía dưới của Linh Thuỷ co rút mạnh hơn, biết nàng sắp cao trào, hắn liền tăng tốc dồn dập thao nàng.
"A......"
Khoảnh khắc cao trào, Linh Thủy vô lực mà ngất đi, trong mơ hồ nàng cảm thấy bản thân đã được Dương Hoàn ôm đi tẩy rửa, một lúc sau cũng được hắn bế về lại trên giường.
.....
Cốc! Cốc!
"Là ai?" Dương Hoàn không kiên nhẫn trả lời lại tiếng gõ cửa bên ngoài, mặc kệ bây giờ là ai đến, hắn đều cảm thấy không muốn hoan nghênh. "Gia, là ta." Giọng nói ôn nhu của Như Ý vang lên: "Ta có thể vào trong không? Gia"
"Vào đi!" Lúc này đại khái chỉ có Như Ý khiến Dương Hoàn không thể cự tuyệt.
Như Ý lúc này cũng đẩy cửa bước bào, bởi vì bây giờ thời tiết có chút nóng, nên nàng chỉ khoát lên mình một lớp y phục mỏng, mơ hồ còn thấy được da thịt trắng nõn bên trong, nhưng Dương Hoàn cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng cũng thừa biết lí do hắn có biểu hiện như thế này là gì.
"Bây giờ cũng không còn sớm, ngươi tới tìm ta làm gì?" Dương Hoàn không chút biểu tình nhìn Như Ý.
"Gia, chàng đã lâu không bồi ta, đêm nay để ta tới hầu hạ chàng có được không?"
Dương Hoàn duỗi tay vuốt mái tóc dài của Như Ý, lời này của Như Ý quả thật đã nhắc nhỡ hắn, dạo này hắn quả thật là đã vắng vẻ nàng.
Bởi vì cảm thấy có chút hổ them, cho nên âm thanh của Dương Hoàn đặc biệt ôn nhu. "Ngày mai ta đến bồi ngươi được không?" Hắn hiện tại vừa cùng Linh Thủy làm xong, không còn hứng thú gì để làm với Như Ý.
Như Ý cũng đã sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy. "Gia, người vừa từ chổ Linh Thuỷ trở về sao?"
"Như thế nào, ngươi ăn dấm sao?"
Như ý lắc đầu "Ăn dấm có gì ngon? Bây giờ gia đã bị Linh Thuỷ mê hoặc, ta có muốn đoạt cũng không đoạt lại nàng."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ai nói ta đã bị Linh Thuỷ mê hoặc!"
Thấy hắn đột nhiên trở nên tức giận, như ý chẳng những không cảm thấy sợ mà còn tiếp tục nói: "Gia, dù cho chàng không chịu thừa nhận, nhưng sự thật đã rành rành trước mắt, chàng đã thật sự thích Linh Thuỷ."
"Nói bậy!" Dương Hoàn gầm lên một tiếng. "Ngươi đừng tự cho rằng mình thông minh, sự thật cái gì chứ, ngươi cũng không phải không biết Linh Thủy chỉ là hạ nhân, ngươi vậy mà lại cùng hạ nhân tranh giành tình cảm!"
"Gia, ta không có cùng Linh Thủy tranh giành tình cảm, mọi người ai cũng đều thấy được, hơn nữa một tháng nay chàng đối xử với Linh Thuỷ như thế nào chàng còn không rõ sao, nếu không phải chàng có tình cảm với Linh Thủy, thì như thế nào mà lại......"
"Câm mồm!"
Dương Hoàn rốt cuộc cũng đã hoàn toàn trở nên tức gận, rống lên một tiếng bảo Như Ý câm mồm.
"Linh Thủy là nô tỳ của ta, ta muốn đối xử với nàng thế nào là việc của ta, không ai có tư cách chen vào!" Dường Hoàn lạnh lùng nhìn Như Ý: " Đêm nay ngươi tới đây chỉ muốn nói những lời này khiến ta tức giận thôi sao?"
Như Ý lúc này cũng không chịu thua, nghênh đón ánh mắt sắc bén của hắn "Lời thật thì khó nghe, ta chỉ là muốn tốt cho chàng thôi."
"Muốn tốt cho ta?"
"Chẳng lẽ chàng không phát hiện sao? Bọn hạ nhân đã sớm nghị luận chuyện của chàng cùng Linh Thuỷ không ngừng, nếu chàng thật sự muốn có được Linh Thuỷ, vậy thì tại sao không nạp Linh Thuỷ làm thiếp?"
"Ta vì cái gì mà phải nạp Linh Thuỷ làm thiếp?" Dương Hoàn lạnh lùng hỏi lại.
Như Ý nghe xong thì trong lòng không khỏi thở dài. Dương Hoàn vẫn chấp mê bất ngộ có chết cũng không chịu thừa nhận, khiến nàng cảm thấy có chút bất lực. "Nếu gia thật sự có ý với Linh Thuỷ, Như Ý cả gan cầu tình thay cho Linh Thủy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.