Thái tử lại tựa hồ vẫn chưa xả hết giận, cách tầm dăm ba ngày lại phái người đến truyền lời, dùng Chu nhi uy hiếp ta, gọi ta đến Thần cung.
Ta không có đường nào để lựa chọn. Mỗi lần đứng trước mắt Thái tử, nhìn thấy diện mạo đắc ý kiêu ngạo của hắn, ta chỉ có tưởng tượng ra trong đầu hình ảnh sau này xử tử hắn. Nếu không như vậy, ta vô pháp sống sốt qua nổi những khổ hình, còn có, sự khuất nhục nam nhân không thể chịu đựng......
Tiểu nam hài kia, sau này ta từ chỗ thị vệ tâm phúc tra ra được, là tiểu nhi tử Võ Ngôn nhà Võ Thừa tướng, một trong những trụ cột của đảng Thái tử. Năm nay mới tròn bảy tuổi, nhập cung làm thư đồng của Thái tử.
Hài đồng nhỏ nhắn, nhưng sự độc địa còn cao hơn cả Thái tử năm đó. Rất nhiều thủ đoạn hành hạ người, đều xuất phát từ miệng hắn, tay hắn.
Hắn cầm con dao nhỏ cắt loạn trên người ta, rồi lấy muối ăn rải khắp lên vết thương, bộ dáng hùng hồn.”Ai kêu ngươi chọc Chủ ca mất hứng làm chi?”
Ta mới vừa bị quất xong mấy vòng roi, đã đau đớn đến nói không nên lời. Võ Ngôn lại giống như tìm được món đồ chơi mới lạ, khẽ đảo mắt, bất chợt cười kêu thị vệ đi bắt mấy con rắn sống đến.
“Đem rắn nhét vào, cho cắn chết hắn đi!” Võ Ngôn hẳn là là sợ rắn, vừa trốn ở sau lưng Thái tử, vừa hưng phấn mà chỉ huy đám thị vệ.
Nhìn đầu rắn dữ tợn thò thụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870515/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.