Từ Kinh thành hướng về Mạc Bắc, ngàn dặm xa xôi, đường xá gian khổ. Giữa sa mạc lại càng khó đoán biết tiết trời, chẳng biết được hiểm nguy trước mắt. Lãnh Huyền chuyến này cũng không dám bất cẩn, mang theo rất nhiều nhiều thị vệ tinh nhuệ. Vài ngự y cũng phụng mệnh đi theo, hầu hạ thuốc thang dọc đường.
Một hàng hơn trăm người xe nối đuôi nhau, sau khi ra khỏi kinh thành liền thẳng tiến về phía Tây.
Để kịp thời gian, Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền quyết định chọn tuyến đường nhanh nhất, cắt ngang qua lãnh thổ phía bắc Tây Kì rồi vòng qua Hứa Xương, đi sâu vào nội địa sa mạc.
Càng lên phương bắc, khí hậu càng thêm giá rét. Chúng nhân đi sớm đi khuya, đến ngày tiến sát đến lãnh thổ Hứa Xương, thì đã được hơn một tháng kể từ ngày rời kinh.
Dù là ban ngày, bầu trời vẫn tối tăm, khói mù dày đặc. Tiếng chim hồng nhạn lanh lảnh bay qua quan ải, tứ phía mênh mông bát ngát, cỏ hoang co cụm sát đất, dõi mắt khôn cùng vẫn là cảnh xơ xác tiêu điều.
Đội ngũ xe ngựa nghỉ chân dưới dãy núi. Trên lưng ngựa tiền phương, một trung niên nam tử gầy gò với hàng ria mỏng buông chiếc kính đồng xuống thấp, hướng Lôi Hải Thành ngồi trên tuấn mã bên cạnh nói: “Lôi gia, đối diện khe núi ước chừng có vạn binh Hứa Xương đóng quân, người xem......”
“Trước cứ xuống ngựa nghỉ ngơi, chớ dùng đến khói lửa. Đợi đến ban đêm lại xuất phát, vòng qua cửa núi.” Lôi Hải Thành nhảy khỏi vật cưỡi, đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870498/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.