Toàn thân Lãnh Huyền run rẩy, khuôn mặt vốn dĩ trắng bệch không huyết sắc lại càng thêm tái mét, ngây người một hồi lâu, mới dùng thanh âm khó khăn như thể không phải tự bản thân phát ra nói: “Hải Thành sẽ không thích đâu, hắn sẽ hận ta......”
“Hắn sẽ không đâu!” Minh Chu đột ngột cất cao giọng, nhưng lập tức phát giác bản thân thất thố, liền chậm ngữ khí lại.”Nếu Hải Thành quên đi hết thảy, không còn nhận biết được phụ hoàng nữa, thì sao có thể hận ngươi được đây?”
Hắn xoay người, cách tấm màn thưa nhìn lá rụng hoa bay lả tả bên ngoài cửa sổ, buồn bã nói: “Nhi thần biết, phụ hoàng ngươi hiện giờ chính là dựa vào những độc dược ấy để kéo dài mạng sống, chịu đựng thật sự khổ sở, nhi thần, nhi thần không muốn lại thấy ngươi sống mà như giày vò như vậy......”
Hai giọt bọt nước rơi trên tay áo Minh Chu, lan ra thành vệt nước nhạt.
Minh Chu hít sâu mấy lần, khôi phục bình tĩnh, quay đầu lại nói: “Phụ hoàng, Hải Thành quên đi quá khứ, quên đi ngươi, là có thể bắt đầu lại những ngày tự do tự tại mà hắn mong muốn một lần nữa. Phụ hoàng ngươi...... cũng có thể chân chính giải thoát, an tâm mà ra đi.”
Câu cuối cùng, chậm rãi phun ra từ miệng hắn, giống như đã lấy đi của hắn vô số khí lực. Nói xong, Minh Chu không nói thêm gì nữa.
Mục quang Lãnh Huyền như tro tàn, không tìm ra chút cảm xúc dao động. Năm ngón tay nắm chặt gối cùng dần dần buông ra, bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870497/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.