Hắn đưa tay, nhẹ nhàng lướt qua trán, mũi, đôi môi mỏng, phần cằm vẫn còn lưu lại màu xanh râu lún phún, xuống đến hầu kết hữu lực nhô ra...... của Lãnh Huyền.
Mỗi một đường nét anh tuấn, đều hiển lộ rõ rệt sự nam tính của một thân thể cường tráng, nhưng lại cứ luôn khiến hắn thương tiếc vô cùng.
“Nếu như ta thật sự quên đi hết thảy, như vậy những ngày ta đã sống cho tới bây giờ còn có nghĩa lý gì nữa?”
Bàn tay giật chăn ra, trượt vào trong y phục của Lãnh Huyền, tiếp tục đi xuống thăm dò qua phần xương quai xanh, ***g ngực...... phập phồng theo hô hấp của nam nhân.
Trái tim Lãnh Huyền cách lớp da thịt, ở dưới tay hắn đập nhanh vô cùng, đến khi bàn tay Lôi Hải Thành sờ vào phần tay cụt bên vai phải, trống ngực chợt ngừng lại một chút.
“Đừng chạm.” Hắn khàn khàn lên tiếng ngăn lại.
Không một ai thực lòng nguyện ý phơi bày sự khiếm khuyết trên thân thể mình cho người khác thấy. Lôi Hải Thành hoàn toàn có thể lý giải được thân thể Lãnh Huyền vì cái gì lại trở nên cứng ngắc, nhưng hắn không có dừng tay, ngược lại dứt khoát kéo tung chăn ra, đem thượng y của Lãnh Huyền cởi xuống tận bên hông.
Làn da bị khí lạnh tập kích vừa mới nổi lên một tầng da gà, Lôi Hải Thành đã cởi hết áo ra, nằm đè lên Lãnh Huyền, dùng hai tay đem Lãnh Huyền giữ chặt vào trong ngực. Bất chấp Lãnh Huyền giãy dụa, liền một tấc lại một tấc khẽ cắn lên vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870415/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.