“Phụ hoàng......” Minh Chu chưa hết kinh hồn, run rẩy muốn đến đỡ Lãnh Huyền, lại bị Lôi Hải Thành đẩy ra.
Lôi Hải Thành lạnh mặt, dìu Lãnh Huyền ngồi vào trong ghế dựa, đem ống tay y phục xé thành mấy sợi, định thay Lãnh Huyền băng bó vết thương.
Mồ hôi lạnh thuận theo gò má chảy xuống, Lãnh Huyền miễn cưỡng lộ ra nụ cười khổ. “Lôi Hải Thành, Chu nhi còn nhỏ, có làm sai điều gì, thì cũng là do ta không quản giáo hắn tốt, ngươi đừng có đả thương hắn. Nếu muốn tính nợ, tìm ta là được rồi.”
Đối mặt với Lãnh Huyền thế này, Lôi Hải Thành lại vô cùng không cam tâm, đành phải tạm thời đem Minh Chu quẳng sang một bên. Cởi xiêm y bên vai trái của Lãnh Huyền xuống, nhìn thấy trên đó có một vết cắn lớn khiến da tróc thịt bong, liền thốt nhiên biến sắc.
“Đây là do kẻ nào cắn?”
Lãnh Huyền biết lừa gạt không được, lại cười khổ, “Là ngươi cắn hôm qua.”
Sắc mặt Lôi Hải Thành cực kỳ khó coi, “Sao chính ta lại không biết vậy?”
Không biết?...... Lãnh Huyền cay đắng không nói gì.
Dù cho ngay cả bản thân đã làm những gì cũng đều không biết, nơi sâu nhất trong ý thức của Lôi Hải Thành lại vẫn đối hắn hận thấu xương như cũ, hận không thể ăn thịt uống máu, cắn nát hắn ra từng mảnh nhỏ......
Minh Chu ở bên thấp giọng nói: “Ngươi ngày hôm qua bị mộng chập phát tác kịch liệt, không nhận ra được ai, mới cắn thương phụ hoàng. Sau đó ta cho ngươi uống giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870414/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.