Hắn đang lúc hơi phân tâm, không phát hiện ra có hai con dã lang đã leo lên tường đá, đưa mũi đánh hơi thấy mùi thịt sống, liền nhảy bổ về phía hắn.
Thừng móc quấn lên cổ sói đói, hai tay ghìm chặt, đầu sói liền đứt lìa rớt xuống, máu tươi liền ồ ạt tuôn ra từ vết cắt trên cổ. Nhưng cái chân bị thương không kịp di chuyển, bị móng vuốt sắc bén của lang sói xé rách ống quần.
“Cẩn thận!” Thanh âm lạnh lùng thoảng tới gần bên người hắn.
Mảnh sắt nhọn Lôi Hải Thành giấu trong giày thứ còn chưa đá vào sói đói, một bàn tay thon dài đã lao ngang ra trước mặt hắn, “Phập” cắm vào bụng sói.
Toàn bộ năm ngón tay gầy nhỏ không chỉ cắm vào da thịt, mà còn ngập sâu hết đốt ngón tay. Con sói chỉ kịp ***g lên đạp mấy nhát liền khí tuyệt.
Chậm rãi rút tay ra, máu tươi liền theo năm lỗ sâu do ngón tay tạo ra phun trào, bắn tung lên vạt dưới y phục thuần khiết của người nọ. Người nọ cau mày, lấy khăn lụa lau sạch lang huyết đầy trên tay, rồi mới nhìn chân Lôi Hải Thành.
“Chân của ngươi bị thương sao?” Ngữ điệu của hắn vẫn như trước không có lên xuống gì mấy, dù là lời ân cần thăm hỏi thân thiện từ miệng hắn nói ra, vẫn cứ lạnh lùng, lãnh đạm tựa mục quang của hắn.
Lôi Hải Thành ngây người. Vào lúc thấy công tử Tuyết, vốn là nên ở Lạc Thủy mà tiêu dao, giờ lại ở nơi này đã là chuyện vô cùng khó hiểu, sau lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870372/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.