Khóe miệng Trạm Phi Dương cong lên cao hơn một chút, cuối cùng cũng thành một nụ cười.”Ta, ta nói rồi, sẽ cho ngươi một công đạo mà...... Hải Thành, sau khi tặng cho ngươi con ngựa kia, ta liền hối hận vô cùng...... Ta không có cách nào, để hạ thủ đối với ngươi, chỉ có thể để bản thân chết mà thôi.”
Hắn cật lực vươn một tay hướng về Lôi Hải Thành, trong mục quang tràn ngập cầu xin.”Hải Thành, có thể tới gần hơn chút nữa không? Ta muốn ôm, ôm ngươi một chút...... Khụ......”
Hắn vẫn một mực cười, hơi thở dần dần yếu đi.
Lôi Hải Thành không tìm nổi bất cứ từ ngữ nào để nói lên tâm tình mình giờ phút này, tựa như bị ma ám đứng đờ ra một chỗ, mãi đến khi phát hiện ánh mắt Trạm Phi Dương càng lúc càng tan rã, mới đột nhiên bừng tỉnh, lê đôi chân nặng như đeo chì đi đến trước mặt Trạm Phi Dương, khom người xuống, để cho bàn tay đã chờ đợi hồi lâu của Trạm Phi Dương không phải cố sức nâng lên cao có thể chạm đến khuôn mặt của hắn.
Bàn tay ở trên mặt hắn lưu luyến khẽ vuốt ve, lạnh như thể được vớt lên từ trong nước đá.
Lôi Hải Thành chặt chẽ nắm lấy tay Trạm Phi Dương, khàn giọng nói: “Vì cái gì phải làm như vậy? Ta có thể thay ngươi đi cứu phụ mẫu, thân nhân, tộc nhân của ngươi, thậm chí giết Tây Kì quốc quân cũng được, không để cho hắn lại đến uy hiếp ngươi.”
Một ngón tay nhẹ nhàng đặt ngang trên môi hắn, ngăn cản hắn tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-tram-phu/1870367/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.