Đường Đại đang bò, phía sau để lại một đường vệt máuthật dài. Tuy rằng thân là động vật có vú, so với loài bò sát không biết cógiỏi hơn hay không, thế nhưng nàng rõ ràng không thiên về bò sát. Cho nên nàngbò rất chậm đi.
Chung quanh dân chúng đối với nàng chỉ trỏ, nhưngkhông ai tiến lên cứu trợ. Đường Đại bi phẫn, thảo nào Lỗ Tấn tiên sinh muốnviết vì một cái bánh bao dẫn đến huyết án, những người này xác thực chết lặng,lãnh huyết, vô tri a!
Dân chúng Giáp: “Chính là nàng a? Lại có thể ở tronghội thi thơ của Vương gia đem bài thơ > của LýBạch giả mạo của mình!”
Dân chúng Ất: “Lá gan này thật không nhỏ a, đạo vănđáng xấu hổ a, nguyên văn rập khuôn đáng chết a!!”
Dân chúng Bính: “To gan lớn mật a, muốn sao chép cũngtìm một người không nổi danh sao chép a! Lý Bạch mà ngươi cũng dám đạo văn,chịu hai mươi gậy thật là pháp luật khai ân a!!!”
Dân chúng Đinh: “Hơn nữa muốn lừa gạt ai cũng đừng đilừa gạt Dụ Vương gia a, may là hôm nay tiệc mừng thọ nên không treo cổ a, ngạisinh mệnh dài quá sao!”
Dân chúng vây xung quanh: “Đúng vậy đúng vậy…”
Bò sát Đường Đại đầy bụng oan ức, lệ rơi đầy mặt: “Talàm sao biết lần xuyên không này không đúng chỗ như thế a!!!”
“Ngươi cũng là xuyên không tới?” Thanh âm già nua trênđỉnh đầu vang lên, Đường Đại theo tiếng nói mà nhìn, liền thấy một lão bà bàtóc trắng, mặc áo vải thô, tay cầm cây chổi, đang nỗ lực quét tước đường phố.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-dai-than/2352032/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.