Hà Hinh xem chặt đầu xong, cùng nha hoàn tiểu Y đi về:“ Rất đẫm máu! Đại tử, may mà ngươi không đi.” Nàng ôm vai Đường Đại: “Dưới đấtđầy máu, đầu trực tiếp rơi trên mặt đất…”
Đường Đại quay đầu nhìn về phía sau: “Tiểu Y, ta cùngHà Hinh sẽ đi dạo, ngươi cầm mấy món đồ này về trước đi.”
Tiểu Y lên tiếng, đem thành quả mua sắm của các nàngtrở về Phù Vân tiểu trúc.
Đường Đại cùng Hà Hinh tiếp tục đi dạo về phía trước:“Hà Hinh…” Đường Đại đem âm thanh hạ xuống cực thấp: “Bọn họ hẹn ước xuyênkhông giả canh ba tối nay hội nghị.”
“Ai…” Một chữ mới ra miệng, Hà Hinh đã tỉnh lại, nànglàm như đang nhìn cái chong chóng tinh xảo trên sạp hàng: “Ở đâu?”
Đường Đại thổi chong chóng: “Lan Nhược Tự.”
Hà Hinh có chút khẩn trương, con người, lúc không cógì mong muốn, hắn có thể không sợ bất cứ thứ gì. Nhưng nếu có một tia mongmuốn, ngược lại sẽ kinh hoàng bất an: “Đi làm sao?”
Đường Đại cùng nàng sóng vai: “Ta lại lo lắng, ta nghĩchúng ta không nên đi.”
“Ta không thể hiểu, cuộc sống này… Lẽ nào ngươithích?” Trường An không hổ là kinh đô của Đại Huỳnh vương triều, dọc theo đườngđi, hàng quán tiểu thương rất nhiều. Hà Hinh dùng hai quan tiền mua một món đồchơi làm bằng đường, màu hổ phách đưa cho Đường Đại: “Ngươi cho là ngươi có camlòng hay không.”
Đường Đại nắm tờ giấy vo tròn trong tay, nàng chỉ cảmthấy người rất run: “Ta ban đầu là muốn đi, thế nhưng Hà Hinh, này bất quá chỉlà một tờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-chu-dai-than/2351970/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.