Hứa Trình buồn bã ỉu xìu ngồi bên trong phòng nghiên cứu nhỏ, một bên xem luận văn một bên chịu đựng học trưởng đang lải nhải: “Em bị bệnh hai ngày mà không nói cho anh. Anh cứ thắc mắc sao cuối tuần mà em vẫn không online… Ngây cả thuốc cũng chưa uống, chẳng lẽ em ỷ vào mình còn trẻ không cần uống thuốc sao?”
“Em… Chỉ là có chút ho khan thôi…”
“Nếu em ngoan ngoãn uống thuốc thì ho khan cũng sẽ không có” học trưởng rót một ly nước ấm để trên bàn của cậu, sắc mặt vẫn không được tốt lắm nói với cậu: “Sớm biết em bị bệnh ban ngày anh nên lại đây một chuyến, còn có thể đưa em đi bệnh viện khám.”
Một học đệ khác tựa vào cửa xem náo nhiệt liên tục lắc đầu: “Anh làm gì mà hung dữ vậy, cẩn thận Hứa học trưởng ghét bỏ anh.”
Học trưởng lật ra ví tiền, lạnh nhạt liếc mắt vị học đệ rảnh rỗi nhiều chuyện: “Cậu tập hợp 100 câu ngữ pháp hay làm luận văn xong chưa hả?”
Cậu học đệ bị nghẹn họng, các bạn học bên ngoài cười cậu ta, làm cậu ta tức giận trở lại chỗ của mình tiếp tục đẩy nhanh tốc độ công việc. Học trưởng vừa lòng nhìn theo cậu học đệ rời đi, anh ta quay đầu lại tiếp tục dặn dò Hứa Trình: “Em nhớ uống thêm nước nhiều vào, anh đi mua thuốc, em chờ một chút anh sẽ trở lại.”
Hứa Trình buồn bực gật gật đầu, tầm mắt một lần nữa trở lại trên máy tính. Trên màn hình bản luận văn từ buổi sáng mở ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-vi-luyen-nhuc-tieu-mien-ao/3260063/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.