Chương trước
Chương sau
Tô Mặc Huy không kiêng dè dương vật của mình còn đang cứng, anh an ủi Tô Mông, "Đừng sợ, cô ấy đã đi ra ngoài rồi, tôi đã sớm đưa đơn ly hôn, em không cần lo lắng cũng đừng áy náy."
Ở trong lòng anh, giây phút anh đưa đơn ly hôn ra chẳng khác nào đã ly hôn cả, nhưng anh lo cô bị hoảng sợ, không dám tiến tới.
Tô Mông dần dần bình phục tâm tình mới nhô đầu khỏi lồng ngực anh, cô che lại hai má ửng hồng của mình, ảo não nói, "Vừa khéo cũng đã mất mặt rồi."
Tô Mặc Huy bật cười, "Đều do anh, đều là anh sai, nếu không phải anh lừa em đến đây, em cũng sẽ không ở đây."
Cũng sẽ không xảy ra chuyện xấu hổ như vậy...
Nửa câu sau, anh thức thời không nói ra, miễn cho cô không có mặt mũi gặp người, co rúc trong chăn tự buồn chính mình.
Tô Mông lẩm bẩm, "Vốn dĩ phải trách anh mà."
Cô chuyển chủ đề, am hiểu lòng người, "Anh đi nhìn chị Lâm Viện đi, em không sao."
Tô Mặc Huy vẫn luôn xác nhận, "Thật sự không sao chứ?"
"Vâng" để chứng minh cho bản thân, Tô Mông còn mở hai tay đang che mặt mình ra cho anh nhìn, thúc giục anh, "Em không sao thật, anh mau đi đi."
Lúc này Tô Mặc Huy mới cầm tay cô kéo lên dương vật nóng bỏng của mình, trêu đùa, "Em không sao, nhưng anh có sao, em bảo anh đi ra ngoài như vậy sao?"
Tô Mông kinh ngạc với tâm thái của anh, bị vợ bắt gian trên giường còn không bị dọa mềm à, nhưng trên mặt để lộ gì, một bộ dáng thẹn thùng, "Vậy anh đi tắm nước lạnh đi."
Tô Mặc Huy nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, "Đúng là con nhóc nhẫn tâm mà."
Tuy rằng không thể nói là kinh sợ, nhưng Tô Mặc Huy cũng không có hứng thú, tắm xong anh đổi một thân quần áo, còn tìm quần áo của mình cho Tô Mông mặc, lúc này mới ra cửa phòng ngủ.
Câu đầu tiên của Lâm Viện chính là buộc miệng thốt ra lời chất vấn, "Có phải bởi vì cô ta cho nên anh mới muốn ly hôn với em không."
Tuy rằng đáp án đúng là như thế, nhưng Tô Mặc Huy không vội vàng kéo Tô Mông vào thù hận, anh phủ nhận nói, "Không phải."
Nhưng Lâm Viện lại không tin, "Em muốn nói chuyện với cô ta."
Đương nhiên Tô Mặc Huy sẽ không đồng ý với cô, "Nói với tôi cũng như nhau thôi."
Lâm Viện biết nếu anh quyết tâm muốn che chở Tô Mông, cô cũng không có cách nào, ngược lại cô nói sang chuyện khác, "Em không chấp nhận ly hôn, em biết anh chỉ nhất thời hồ đồ, em có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra."
Tô Mặc Huy không dao động, "Tôi nói rồi không phải bởi vì cô ấy, mặc kệ như thế nào, chúng ta phải ly hôn thôi."
Lâm Viện lã chã rơi nước mắt lần nữa, cô khẩn cầu nói, "Em biết anh chỉ là nhất thời xúc động, chúng ta có thể cho nhau một tháng, một tháng sau nếu anh khăng khăng muốn ly hôn, em tuyệt đối sẽ phối hợp với anh ký tên mà, cho chúng ta thêm một tháng thời gian có được không?"
Tô Mông ở trong phòng ngủ nín thở chờ đợi, không nghĩ tới Lâm Viện này cũng có chút thủ đoạn đấy, chiêu lấy lui làm tiến này dùng không tồi, một tháng thời gian cũng đủ cho hai người nhớ lại chuyện xưa, nhìn lại từng hồi ức đã qua, phàm là người nhớ tình xưa nghĩa cũ sẽ không trốn được hai chữ "Năm đó", mà Tô Mặc Huy...
"Không cần."
Ly hôn với anh mà nói không phải là quyết định lúc xúc động, mà là kết quả đã trải qua một tháng suy nghĩ cặn kẽ, đời này anh xác định sẽ không trải qua tình yêu say đắm nóng bỏng không màng như vậy nữa, anh có một mình Tô Mông là đủ rồi.
Đau dài không bằng đau ngắn, bây giờ níu kéo không buông, mới là tổn thương lớn nhất đối với anh, đối với Lâm Viện.
Nghe thấy anh trả lời, Tô Mông thực sự thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô cũng không nắm chắc mười phần như vậy, dùng mấy tháng tình cảm để chiến thắng mười mấy năm tình cảm của Lâm Viện.
Cô đang chờ đợi, nếu hôm nay Tô Mặc Huy lựa chọn Lâm Viện mà không phải cô, cô sẽ không cho anh bất kỳ một cơ hội nào nữa, cô muốn chính là sự lựa chọn chắc chắn, chứ không phải là lựa chọn đã qua cân nhắc lợi hại, cũng may Tô Mặc Huy không làm cô thất vọng.
Tô Mông đi ra khỏi cửa phòng, ngồi bên cạnh Tô Mặc Huy, áo sơ mi to rộng của anh không vừa người cô, nhưng Tô Mông vừa cột lại vạt áo, thật ra cũng vô cùng thời thượng, như là vốn dĩ nên thiết kế như vậy, quần đùi màu đen bên dưới vô cùng hợp với sơ mi trắng.
"Chị Lâm Viện, đã lâu không gặp."
Lâm Viện không muốn gặp nhất là bộ dạng vô tội đáng thương của Tô Mông, giờ phút này thứ cô ta mặc là quần áo của chồng cô, đây là đem tất cả tôn nghiêm của cô dẫm nát trên mặt đất, cô nhịn xuống, không bùng nổ.
"Tôi muốn ra ngoài nói chuyện riêng với cô."
Vẻ mặt Tô Mông khó xử, "Không thể nói chuyện ở đây sao?"
Lâm Viện cho rằng cô muốn ở lại đây là vì tìm kiếm sự che chở của Tô Mặc Huy, trong lòng khinh thường một hồi, chẳng qua chỉ là một con hồ ly tinh dựa vào đàn ông mà thôi.
Khi bị kéo tay sờ đến lông mao mềm mại, Tô Mặc Huy mới biết được cô không mặc đồ lót, anh không biến sắc thăm dò bên dưới, đùa giỡn moi móc viên trân châu rồi mới rút tay ra, để bên môi giả vờ ho nhẹ, "Tôi đi ra ngoài vậy."
Tô Mông oán trách nhìn anh một cái, trong lòng thầm vì anh hiểu ý cô mà vui vẻ, đây là ăn ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.