Buổi tối Tô Mông nằm ở trên giường, vừa uống sữa bò vừa lướt điện thoại, bỗng cô không kịp để ly sữa sang một bên khiến nó rơi trên cổ mình, cô nhìn Tô Mặc Huy đang đứng bên cửa sổ cầm khăn lau khô tóc, suy nghĩ vừa động, liền dứt khoát để ly sữa đổ xuống ngực.
"A... Không xong rồi... Thầy ơi... Sữa bò đổ hết rồi..."
Tô Mặc Huy nghe thấy cô nói, ngừng lau quay người lại, giọng nói có phần bất đắc dĩ, "Đã nói với em đừng uống cái gì ở trên giường, cũng may là không..."
Bị sặc —— hai chữ này còn ở trong cổ họng chưa kịp phát ra, bởi vì cảnh tượng trước mắt làm anh quên mất lời mình định nói, mạch suy nghĩ ngừng lại.
Tô Mông cuốn áo ngủ voan mỏng ẩm ướt lên trên cổ, để lộ ra hai cái bánh bao to to trước ngực và eo dương liễu thon nhỏ, dáng người uyển chuyển yểu diệu thướt tha, mà sữa bò trên da thịt trắng noãn chảy từ rãnh ngực xuống tới rốn lại càng thêm sắc tình, ngay cả quầng vú màu mận chín cũng dính ướt vài giọt sữa.
Máu nóng của Tô Mặc Huy được nhóm lên, lửa dục đốt người, cây gậy sắt vừa bắn ra hai lần lại bắt đầu đứng sừng sững, trong đồ ngủ mỏng manh chọc ra một túp lều thật to.
"Thầy ơi... Làm sao bây giờ? Ở trên người toàn là sữa bò, em không dám đứng dậy, sợ nó chảy xuống giường." Giọng điệu Tô Mông có vẻ lo lắng.
Tô Mặc Huy bước hai ba bước liền vọt tới mép giường, vẻ mặt nghiêm túc, "Sữa bò nhiều dinh dưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-vi-cau-dan/571257/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.