Ngày hôm sau, Lưu Oánh suy xét thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định tìm Tô Mông nói chuyện.
Hai người hẹn nhau ở quán cà phê lúc giữa trưa, đầu tiên Tô Mông nói Tô Mặc Huy đến đón.
Vừa vào cửa, Tô Mặc Huy đã gửi tin đến, "Hết thảy có tôi ở đây."
Tô Mông thoáng ấm lòng, quả thật anh là một người dịu dàng đến vô cùng.
Mấy năm nay vì để quên anh, cô đã lấy rất nhiều cái cớ, tỷ như bên ngoài anh chỉ là trời quang trăng sáng, thật ra sau lưng bê bối không chịu được; hoặc là cô chỉ thích khi anh là thầy, mà không phải là yêu anh; rồi lại như cái cô thích chỉ là thứ trải qua sự tô vẽ của cô mà thôi, nếu nhìn kĩ sẽ nghĩ anh hóa ra cũng chỉ như thế; tỷ như...
Như thế đủ loại, cô vẫn không thuyết phục được chính mình, cho nên cô đến, đến để chứng minh suy nghĩ của mình đồng thời xác nhận tâm ý bản thân, sự thật chứng minh, so với tưởng tượng của cô anh tốt hơn nhiều.
Bạn bè à? Tô Mông cười nhạt, không có gì không thể mất đi, nếu mục tiêu là anh.
Quả thật cô không có bạn bè, thật ra lần trước cô cũng chẳng nói dối, chẳng qua cô không cần, nếu chỉ là bạn bè ngoài mặt, không có cũng thế thôi.
Nếu Tô Mông muốn kết bạn, phải là người bạn thật lòng.
Cô cũng không lo về kết quả đàm phán lắm, thành công thì cả nhà vui mừng, thất bại, cô có một vạn cách thức khiến cô ấy câm miệng.
Tô Mông đẩy cửa tiến vào, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-vi-cau-dan/571256/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.