Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, Lưu Oánh suy xét thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định tìm Tô Mông nói chuyện.
Hai người hẹn nhau ở quán cà phê lúc giữa trưa, đầu tiên Tô Mông nói Tô Mặc Huy đến đón.
Vừa vào cửa, Tô Mặc Huy đã gửi tin đến, "Hết thảy có tôi ở đây."
Tô Mông thoáng ấm lòng, quả thật anh là một người dịu dàng đến vô cùng.
Mấy năm nay vì để quên anh, cô đã lấy rất nhiều cái cớ, tỷ như bên ngoài anh chỉ là trời quang trăng sáng, thật ra sau lưng bê bối không chịu được; hoặc là cô chỉ thích khi anh là thầy, mà không phải là yêu anh; rồi lại như cái cô thích chỉ là thứ trải qua sự tô vẽ của cô mà thôi, nếu nhìn kĩ sẽ nghĩ anh hóa ra cũng chỉ như thế; tỷ như...
Như thế đủ loại, cô vẫn không thuyết phục được chính mình, cho nên cô đến, đến để chứng minh suy nghĩ của mình đồng thời xác nhận tâm ý bản thân, sự thật chứng minh, so với tưởng tượng của cô anh tốt hơn nhiều.
Bạn bè à? Tô Mông cười nhạt, không có gì không thể mất đi, nếu mục tiêu là anh.
Quả thật cô không có bạn bè, thật ra lần trước cô cũng chẳng nói dối, chẳng qua cô không cần, nếu chỉ là bạn bè ngoài mặt, không có cũng thế thôi.
Nếu Tô Mông muốn kết bạn, phải là người bạn thật lòng.
Cô cũng không lo về kết quả đàm phán lắm, thành công thì cả nhà vui mừng, thất bại, cô có một vạn cách thức khiến cô ấy câm miệng.
Tô Mông đẩy cửa tiến vào, cô chậm rãi ngồi xuống.
Lưu Oánh nói chuyện rất trực tiếp, đi thẳng vào vấn đề, "Cậu có biết thầy Tô đã kết hôn rồi không?"
Tô Mông bưng lên tách cà phê trước mắt, thanh lịch uống một ngụm, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, "Tớ biết."
Lưu Oánh có hơi khiếp sợ, giọng nói bất giác lớn lên, "Cậu biết mà còn..."
Quét mắt nhìn người xung quanh, cô ấy hạ giọng, "Biết rồi mà còn ở bên cạnh người ta?"
Tô Mông nhận thấy được thiện ý trong mắt cô ấy, trong lòng cô nhẹ nhàng vài phần, trêu ghẹo cười, "Sao cậu biết bọn tớ ở bên nhau?"
Lưu Oánh liếc cô trợn trắng một cái, "Vô nghĩa, mấy người đều như vậy!"
Tô Mông nhướng mày, "Như nào?"
Lưu Oánh đưa tay lên miệng làm mấy động tác đong đưa, "Như vậy này."
Tô Mông cười khẽ, "Nói không chừng là bạn tình đấy, sao cậu có thể khẳng định được bọn tớ ở bên nhau?"
Đôi mắt Lưu Oánh trừng lớn, còn có thể như vậy à?
Tô Mông không trêu cô ấy nữa, "Đúng là bọn tớ ở bên nhau, nhưng kết hôn thì sao? Chỉ cần tớ thích thì cướp về thôi."
Việc này thật là, Lưu Oánh trợn mắt há hốc mồm, cô dịu xuống, "Vậy hai người cũng không nên trắng trợn táo bạo như vậy."
Tô Mông cười nhạt, "Lần trước là ngoài ý muốn, chúng tớ luôn hoạt động ở trong nhà."
Lúc Lưu Oánh phản ứng lại với lời cô nói "Hoạt động" là có ý tứ gì, liền náo loạn đỏ thẫm cả mặt.
Tô Mông cảm thấy thú vị, đúng thật là có nữ sinh ngây thơ này.
"Uống cà phê đi, tớ mời cậu."
Lưu Oánh xua tay, "Không cần đâu, đã nói rồi tớ mời cậu mà."
Cuối cùng vẫn là Tô Mông trả tiền, sự tình thuận lợi khó có thể tin, nhưng cô vẫn có vài phần vui vẻ, "Có muốn mua gì không? Cậu muốn đi dạo quanh đây chứ?"
Lưu Oánh lắc đầu, "Hay là trở về đi, nghỉ giữa trưa có một lát à."
Tô Mông lôi kéo cô ấy đi ra ngoài, "Uống cà phê rồi mà còn muốn ngủ sao? Tớ mang cậu đi shopping!"
Trung tâm mua sắm.
Lưu Oánh bị tư thế mua sắm của Tô Mông dọa sợ luôn rồi, cùng là đồng nghiệp mà kiếm tiền khác vậy sao?
"Cái này không tồi... Cái này... Cái này... Mấy cái đó đều không tệ đóng gói giúp tôi đi." Tô Mông tùy ý chỉ tay vào, ngay cả thử cũng không cần thử, nói số đo xong thì đã bắt đầu mua rồi.
Tô Mông thấy cô ấy ngu người, "Sao cậu không chọn cái gì?"
Lưu Oánh lắp bắp nói, "Tớ... Tớ thấy... Tớ không mua nổi."
Một bộ này tính sơ sơ cũng là vài tháng tiền lương của cô, cô vẫn không ngấm nổi niềm vui này đâu.
"Chẳng phải tớ nói là tớ mời cậu sao?"
"Ơ sao tớ có thể không biết xấu hổ như vậy?" Vô công bất thụ lộc, hơn nữa nó còn đáng giá như vậy.
Tô Mông đẩy đẩy kính râm, "Yên tâm, tiền thì chị không thiếu đâu."
Tô Mông tự mình giúp cô ấy chọn, cuối cùng cũng thắng lợi trở về, chỉ xách theo vài món, còn dư lại thì để tiệm giao đến.
Buổi chiều hai người không có tiết học, Tô Mông dẫn theo cô giáo Lưu Oánh xinh tươi đi làm đẹp, đến lúc đó nói với Tô Mặc Huy một tiếng là được, đi làm đúng giờ nhưng cũng không cần phải để ý quá mức là được.
Trên xe, Lưu Oánh đột nhiên mở miệng, "Tớ cảm giác hôm nay cậu như đổi thành một người khác vậy."
Tô Mông thản nhiên, "Thường thôi, ngày thường cũng chỉ là giả vờ."
Lưu Oánh đã không biết phải phản ứng thế nào, một ngày hôm nay còn khiếp sợ hơn so với hai năm cộng lại.
Tô Mông tiếp tục nói, "Đàn ông ấy à, đều thích kiểu mềm mại đáng yêu, nó dễ kích thích suy nghĩ muốn che chở, không giả vờ một chút thì sao được?"
"Lại nói đã là người thì đều có nhiều mặt, chỉ nhìn xem ai giả vờ lâu hơn thôi."
Lưu Oánh có hơi không đồng ý lắm với nửa câu đầu, "Cậu như vầy cũng tốt lắm mà."
Tô Mông cười nói, "Đương nhiên tớ biết, chờ đến lúc cá cắn câu, ha ha tớ liền lộ nguyên hình ra cho anh ấy hú hồn."
Lưu Oánh không biết bản thân có phải là tam quan bất chính hay không, nhưng dù sao cô cũng chưa từng gặp vợ của thầy Tô, Tô Mông mới là bạn của cô, giờ phút này cô chỉ mong Tô Mông có thể được như ý nguyện.
Người còn chưa về tới, đồ mà Tô Mông mua đã đưa về tới cửa, Tô Mặc Huy có phần hoang mang, cái này là đàm phán ổn hay không ổn đây?
Mãi đến tối hôm đó nghe Tô Mông nói về "Chuyện buổi đêm chị em chúng mình" anh mới yên lòng, nghĩ đến lúc trước khi nói đến chuyện kết bạn Tô Mông đã khóc như hoa lê dính hạt mưa, từ đáy lòng anh cũng vui thay cho cô.
Sau khi bị phát hiện hai người càng ngày càng bất chấp trong văn phòng, không cần phải tìm cớ đổi chỗ ngồi, mà là quang minh chính đại ngồi kế bên, lén lút ôm ôm ấp ấp, cắm cắm tiểu huyệt, xoa xoa gậy th*t, ngọt ngào như mật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.