Cửa phòng VIP mở ra, thân thể người đàn ông cao gầy không có đi vào.
“Như thế nào?” Tư Á đưa ly rượu đỏ vừa uống xong hướng khay trà để xuống, cười như không cười nhìn Gia Mậu.
“Làm xong.” Gia Mậu ngồi xuống, khuôn mặt tà tuấn dung nhập trong ánh đèn sáng ngời, làm đấy mắt tích lũy lãnh ý của anh ta bị hòa tan một chút.
Khóe miệng Phí Nhĩ Lạc giương lên, trong mắt nhiễm một chút ánh sáng thưởng thức.
Gia Mậu ngồi xuống, bưng ly rượu trên mặt bàn đưa lên môi mỏng uống, con ngươi nhẹ ngưng, dọc theo cửa sổ thủy tinh quét đi ra, đôi mắt đẹp trên gương mặt anh tuấn, có vẻ lười biếng.
“Phí Nhĩ Lạc vừa mua hai nữ bộc thoạt nhìn rất tinh khiết.” Ánh mắt Tư Á cũng như tầm mắt của anh ta nhìn ra phía ngoài, nghe người chủ trì trên đài nói tuyên bố tối nay áp chế đấu giá vật phẩm, nói: “Anh ta nói khen ngợi anh, tối nay áp chế đưa anh.”
“Tôi không cần.” Gia Mậu lạnh nhạt từ chối, vây quanh con mắt như ngọc lưu ly, trong suốt như ánh trăng.
“Gia Mậu, anh đã 25 tuổi rồi, bên cạnh một người cơ thiếp cũng không có, sẽ không tĩnh mịch?” Phĩ Nhĩ Lạc thần sắc liền ngưng tụ, đốm lửa nhỏ trong tròng mắt hẹp dài, tích dẫn theo ánh sáng ôn lạnh: “Hay là, anh thích nam đồng?”
Tròng mắt thâm thúy của Gia Mậu bình tĩnh như nước hồ, không thấy một tia gợn sóng, lại thêm một chút mị hoặc lãnh cảm: “Phí Nhĩ Lạc, trước mắt bàn luận cái vấn đề này không có ý nghĩa đâu.”
Phí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-ta-ac-hon-nhe-nhang-thoi/192411/chuong-7.html