Tiếng giường không ngừng kháng nghị cuối cùng cũng đình chỉ, Noyce đã bị ăn sạch.
Chu Tuấn Ngạn giúp cậu ta lau thân thể sạch sẽ, rồi ôm nhau ngủ một giấc, ngày hôm sau tỉnh lại gọi vào số của La Uẩn Hòa, nói cho anh ta biết Noyce sẽ không đi.
“Á chà, rốt cuộc cũng ăn xong rồi.” La Uẩn Hòa nhìn thấy một góc màn hình lộ ra cái đầu ánh vàng rực rỡ, lập tức biết ngay bạn tốt đã đắc thủ.
“Không thành thật, chỉ có thể tự ra tay.” Thần sắc Chu Tuấn Ngạn thản nhiên, không thấy xấu hổ chút nào.
Lần trước La Uẩn Hòa gọi điện thoại cho anh ta đã nghĩ như vậy, dù sao mình cũng là đồng lõa mà, “Được rồi, tôi sẽ xắp xếp người một lần nữa.”
Ngắt liên lạc, Chu Tuấn Ngạn nằm lại giường ngủ tiếp.
Nửa tiếng sau, anh ta bị Noyce đánh tỉnh, bụng ăn một đạp.
“Khốn kiếp, phi thuyền của tôi, đều do tên khốn anh, không còn kịp nữa rồi, hai ngày sau đã bắt đầu thí nghiệm mất rồi.” Noyce tỉnh lại phát hiện đã lỡ tàu, lập tức xù lông đá thẳng lên người anh ta.
Chu Tuấn Ngạn bắt lấy mắt cá chân cậu ta, “Em có đi cũng không để em nằm trêи đâu, La Uẩn Hòa đã an bài người thay thế em xong rồi.”
“Bố muốn cắt đứt quan hệ với anh.” Noyce giận dữ kêu.
Chu Tuấn Ngạn cười gật đầu, “Được, chúng ta đổi thành quan hệ yêu đương nhé.”
Noyce phi một tiếng, “Mẹ nó ai yêu đương với anh, đừng tưởng tối hôm qua đè được tôi, tôi sẽ khuất phục, anh hại tôi vứt mất cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-phu-nhan-khong-co-ho-khau-trong-vu-tru/4016683/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.