Thẳng đến khi không nhìn thấy hành tinh Giant nữa, Phù Cừ mới thu hồi tầm mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm hư không thất thần, không biết suy nghĩ gì, hay là cái gì cũng không suy nghĩ.
Kế hoạch thất bại toàn diện, không chỉ không vớt được cái gì, còn tổn thất mấy trăm bộ cơ giáp, đây không phải khoản nhỏ. Hành tinh Giant cuối cùng cũng chỉ có vài người họ chạy ra được.
Không khí trong phi thuyền có hơi trầm trọng, mọi người đều không nói gì, máy truyền tin trêи cổ tay Phù Cừ giống như tiếng đòi mạng vang vọng từng góc của phi thuyền, Phù Cừ phảng phất như không nghe được, thẳng đến khi Bình Nguyệt nhắc nhở, mới nhận.
Nàng không nhìn thấy cảm xúc của người đàn ông, nhưng là lại tưởng tượng ra được vành mắt người đàn ông sắp nứt, lửa giận ngút trời.
“Em còn đang suy nghĩ đến tên kia sao!” Tiếng người đàn ông phẫn nộ truyền tới.
Cho rằng hắn sẽ nói về việc của hành tinh Giant, Phù Cừ sửng sốt một chút, phản ứng này trong mắt người đàn ông, lại biến thành cam chịu trả lời, âm thanh thở dốc càng lúc càng lớn.
“Em có biết hay không, tên kia, hắn căn bản không phải bảo tiêu cái gì, mà là quân nhân Vinh Diệu đế quốc.”
Những lời này giống một viên địa lôi nổ tung làm Phù Cừ tỉnh giấc, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, không thể tin nổi trừng mắt, “Ngài nói cái gì?”
Người đàn ông giống như không nghe được lời nàng nói, ha hả cười rộ, tiếng cười tràn ngập tự giễu và phẫn nộ, “Không thể tưởng được ta một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-phu-nhan-khong-co-ho-khau-trong-vu-tru/4016628/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.