“Người sau lưng cô là ai?” Tần Vũ thu hồi ánh mắt, ánh nhìn lạnh băng nhìn chằm chằm Phù Cừ, nếu nhìn kỹ, bên trong còn có tơ máu tràn ra.
Lúc này Phù Cừ đã đại loạn trong lòng, không chú ý tới điểm này, nghe hắn nói chỉ dùng sức lắc đầu, “Tôi không thể nói, tôi chỉ có thể nói cho anh, hắn có được bối cảnh và thế lực cường đại ai cũng không thể lay động, các anh không đụng vào hắn được.”
“Ngay cả đế quốc cũng không thể lay động sao?” Thanh âm Tần Vũ vẫn cứ bình tĩnh, giống như chỉ là máy móc.
Phù Cừ không trả lời, sau đó cũng không chịu lộ ra chút nào, “Anh đi nhanh đi, đi từ phía sau, tôi đã bảo Bình Nguyệt mang anh đi ra ngoài, bây giờ còn kịp.”
Tần Vũ thấy hỏi không ra cái gì, xoay người đi.
“Từ từ, không phải bên đó.” Phù Cừ thấy hắn đi vào đại sảnh yến hội, cho rằng hắn chỉ đi nhầm hướng, đuổi theo hai bước đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn bóng dáng kiên định rộng lớn của hắn.
Vì sao, vì sao phải vì bảo hộ người khác mà chôn vùi tính mạng mình, chẳng lẽ đạo đức nghề nghiệp quan trọng như vậy sao? “Chủ nhân, chúng ta đi thôi, không thể lưu lại nơi này” Bình Nguyệt vội vàng đi tới, lôi kéo Phù Cừ đi ra ngoài.
Đây là bẫy rập bọn họ thiết kế, về sau còn muốn yên ổn ở giữa những kẻ giàu có đó, thì tuyệt đối không thể để cho bọn họ phát hiện chủ nhân có liên quan đến chiến đội cơ giáp đen này, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-phu-nhan-khong-co-ho-khau-trong-vu-tru/4016627/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.