Mộng Dao nằm trên giường, cảm thấy chính mình điên rồi mới cùng Hạo Hiên hôn nhau nồng nàn như vậy. Tay vô thức chạm vào môi, dường như vẫn còn chút luyến tiếc.
“Luyến tiếc cái gì chứ? Không có, không có.”
Cô vò tóc mình, không khỏi nhớ lại lúc đó quả nhiên theo tình cảm dâng trào nên anh đã thổ lộ với cô. Còn cô lại né tránh muốn mau chóng về nhà. Ánh mắt ngỡ ngàng hụt hẫng của anh làm cô không thể nào quên nổi.
Mộng Dao đi đến bên cửa sổ, lặng ngắm bầu trời đêm. Cô đã tự hứa không mở lòng, vui đùa một chút để tới khi quay về thế giới thực thì sẽ không cần phải đặt tâm lại nơi đây, nào ngờ tới mọi chuyện đều đi sai hướng. Trái tim cũng chẳng còn muốn nghe lời.
Mộng Dao khoác chiếc áo mỏng manh đi xuống lầu, tiến ra phía khu vườn nhỏ mà nhờ gió đêm lấp đầy sự yên bình giùm bản thân. Nhưng không chỉ mỗi mình cô nghĩ như thế.
Hạo Hiên cũng chẳng thể ngủ được, đang tự trách bản thân đã quá hấp tấp mà không nghĩ tới cảm nhận của Mộng Dao. Vốn dĩ anh nên xin phép cô trước.
Anh đứng dậy, muốn dùng gió đêm làm mát tâm trí mình nên lang thang xuống lầu. Lo sợ sẽ đánh thức quản gia, anh mở nhẹ cửa đi ra ngoài khu vườn, không nghĩ tới sẽ bắt gặp cô ở đây.
Cả hai im lặng nhìn nhau, không một ai bắt lời trước.
Hạo Hiên nắm chặt thứ trong tay, quyết định tiến lên ngồi xuống bên cạnh Mộng Dao với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-gau-mot-long-si-me-co-vo-tho-nho/3485218/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.