Mộng Dao không muốn trở về bệnh viện nữa, mặc cả một lát mới khiến Hạo Hiên đưa cô về nhà.
“Ông bà chủ đã đi chơi rồi ạ.”
Cô sững sờ, nhưng cũng lấy lại bình tĩnh mà dẫn anh vào bên trong, sau đó nhờ quản gia lấy một bộ đồ phù hợp với dáng người anh.
“Anh mau đi thay đi, không lát lại cảm lạnh.”
“Vậy đành mượn phòng tắm nhà em một lát.”
Mộng Dao nhìn theo bóng lưng của Hạo Hiên mà không khỏi nuốt nước bọt, bờ mông kia cũng quá sức quyến rũ rồi. Đợi khi anh vào nhà tắm, cô lặng yên lắng nghe tiếng nước xã, nghĩ tới cảnh tượng bên trong khiến máu mũi chỉ muốn xịt ra ngoài.
“Cô chủ!”
“Ôi má ơi!”
Cô giật mình, lập tức tránh xa cửa nhà tắm rồi vờ như vừa rồi không hề có tư tưởng bậy bạ nào cả. Còn quản gia cũng thuận theo mà không hay không biết gì, sau đó đưa cho cô chiếc hộp nhỏ.
“Ông bà chủ kêu tôi đưa lại cho cô chủ.”
“À vâng cảm ơn bác.”
Cô hai tay nhận lấy, đợi đến khi quản gia rời đi thì mới thở phào một hơi. Bộ dáng vừa rồi sẽ là nỗi nhục nhã của cô từ đây về sau. Khẽ bình ổn lại, cô từ từ mở chiếc hộp ra, bên trong là những giấy tờ riêng của cô, còn kèm theo một tờ dặn dò khác.
“Ba mẹ đi chơi dài hạn. Đề phòng bất trắc thì con hãy tự giữ lấy chúng. Ba mẹ cũng đã nhờ Hạo Hiên ở nhà chúng ta trong khoảng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-gau-mot-long-si-me-co-vo-tho-nho/3485213/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.