Mộng Dao xoa hai tay vào nhau, né tránh ánh mắt thăm dò của Hạo Hiên. Cô đang tìm kiếm từ ngữ để anh không phải hiểu lầm về việc cô lấy anh ra để khiêu khích Duy Đăng, nhưng bằng cách nào cũng cảm thấy không ổn.
“Tôi hôn vị hôn phu của tôi thì đã sao chứ?”
Hạo Hiên hưng phấn đến mức không che giấu nổi nụ cười càng khiến Mộng Dao ngỡ ngàng. Không nghĩ tới một người thường xuyên trưng ra bộ mặt lạnh lại có thể đem lại nụ cười ấm áp như thế. Vì thế cô mất tự chủ mà thốt ra một câu nói dụ dỗ khác.
“Nếu anh không thích thì có thể trả lại tôi.”
Cô ngẩng mặt mình lên, chờ đợi anh cúi xuống.
Hạo Hiên bên này bị trêu chọc mà hai vành tai lần nữa đỏ ửng. Anh che miệng mình lại, khẽ lắc đầu.
“Không trả. Của tôi.”
“Đã khoái mà còn làm bộ.”
Mộng Dao xì một tiếng, còn muốn tiếp tục khiến Hạo Hiên thêm ngại ngùng nhưng nào ngờ xung quanh bất ngờ vang lên tiếng la hét.
“Có người đuối nước!”
Mộng Dao và Hạo Hiên nhanh chóng chạy theo đám đông. Ở phía đằng xa, một cô gái đang ra sức vùng vẫy điên loạn, cánh tay thụt lên thụt xuống giữa dòng nước cuốn càng lúc càng đi xa. Mà trong làn sóng dữ, cô chợt nhìn thấy chiếc áo quen thuộc. Đó chẳng phải là Duy Đăng đang lao mình ra phía cô gái đó sao?
Hạo Hiên nhanh chóng tháo giày, bơi theo Duy Đăng cứu người. Ở trong bờ, Mộng Dao sắc mặt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-tuong-gau-mot-long-si-me-co-vo-tho-nho/3485212/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.