Chương trước
Chương sau
Mộng Dao xoa hai tay vào nhau, né tránh ánh mắt thăm dò của Hạo Hiên. Cô đang tìm kiếm từ ngữ để anh không phải hiểu lầm về việc cô lấy anh ra để khiêu khích Duy Đăng, nhưng bằng cách nào cũng cảm thấy không ổn.

“Tôi hôn vị hôn phu của tôi thì đã sao chứ?”

Hạo Hiên hưng phấn đến mức không che giấu nổi nụ cười càng khiến Mộng Dao ngỡ ngàng. Không nghĩ tới một người thường xuyên trưng ra bộ mặt lạnh lại có thể đem lại nụ cười ấm áp như thế. Vì thế cô mất tự chủ mà thốt ra một câu nói dụ dỗ khác.

“Nếu anh không thích thì có thể trả lại tôi.”

Cô ngẩng mặt mình lên, chờ đợi anh cúi xuống.

Hạo Hiên bên này bị trêu chọc mà hai vành tai lần nữa đỏ ửng. Anh che miệng mình lại, khẽ lắc đầu.

“Không trả. Của tôi.”

“Đã khoái mà còn làm bộ.”

Mộng Dao xì một tiếng, còn muốn tiếp tục khiến Hạo Hiên thêm ngại ngùng nhưng nào ngờ xung quanh bất ngờ vang lên tiếng la hét.

“Có người đuối nước!”

Mộng Dao và Hạo Hiên nhanh chóng chạy theo đám đông. Ở phía đằng xa, một cô gái đang ra sức vùng vẫy điên loạn, cánh tay thụt lên thụt xuống giữa dòng nước cuốn càng lúc càng đi xa. Mà trong làn sóng dữ, cô chợt nhìn thấy chiếc áo quen thuộc. Đó chẳng phải là Duy Đăng đang lao mình ra phía cô gái đó sao?



Hạo Hiên nhanh chóng tháo giày, bơi theo Duy Đăng cứu người. Ở trong bờ, Mộng Dao sắc mặt không hề dễ chịu, bởi vì cô sực nhớ tới tình tiết nam chính cứu nữ chính khỏi đuối nước nên mới khiến hai người dần có cảm tình với nhau hơn. Nếu đây không phải là trùng hợp thì người con gái kia chắc chắn là Quỳnh Thi Lâm.

Vừa nghĩ tới giả thuyết đó, da gà trên người cô nổi khắp nơi.

Mộng Dao lo lắng nhìn ra xa, không biết Hạo Hiên có an toàn cứu người hay không? Lần này có thêm sự góp sức của anh liệu cốt truyện sẽ có biến hóa như thế nào đây?

Thi Lâm quơ quào loạn xạ, vừa nắm được tay của Duy Đăng thì đã muốn nương nhờ mà ngoi mặt lên khỏi làn nước. Cả hai quấn lấy nhau khiến anh ta cũng dần mất sức.

May mắn phía sau còn có Hạo Hiên kịp thời tới nơi. Anh quặp lấy cổ của Duy Đăng kéo anh ta và cả Thi Lâm vào bờ. Người dân gần đó nhanh chóng ra giúp một tay mới giúp cho ba người họ giữ lại được cái mạng.

Mộng Dao cũng nhanh chóng đi tới, mượn nhờ khăn người khác mà đắp lên thân thể ướt nhẹp của Hạo Hiên.

“Anh không sao chứ? Có thấy khó chịu ở đâu không?”

Thấy sự lo lắng sốt ruột của cô, lời phủ nhận còn đang trong cổ họng lập tức nuốt vào bên trong. Anh thở ra một hơi dài.

“Có chút, chắc do uống phải ngụm nước biển.”

“Để tôi xem nào.”

Mộng Dao nhíu mày, muốn chạm tay lên mặt Hạo Hiên nhưng liền bị anh né tránh.

“Đừng, tay em sẽ bị lạnh đấy. Tôi ngồi nghỉ một lát sẽ ổn lại thôi.”



“Được.”

Cô cũng không bắt ép anh thêm, sau đó liếc mắt về phía tình hình bên kia. Duy Đăng đang ra sức hô hấp nhân tạo cho cô gái mới vừa cứu lên. Nhìn vẻ hoảng hốt của anh ta, cô thấy phần trăm mình đoán đúng sẽ cao hơn.

“Thi Lâm, cô mau tỉnh lại đi.”

Được rồi, cô hoàn toàn đoán đúng. Chỉ là hiện tại cô không còn muốn dây dưa gì với Duy Đăng thì chắc nữ chính cũng không cùng cô tiếp xúc đâu nhỉ?

Thi Lâm sau một lát cũng phun ra ngụm nước lớn, sặc sụa tỉnh dậy trong sự thở phào của mọi người. Cô ta nhìn Duy Đăng.

“Trường tổng?”

“Cô tỉnh là tốt rồi. Tôi đưa cô đi bệnh viện.”

Thi Lâm vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngơ ngác mà được Duy Đăng bồng lên. Nhìn cảnh tượng này, Mộng Dao không hiểu vì sao cảm giác có chút tiếc thương cho nguyên chủ. Một khi người ta không để tâm nơi mình thì dù mình có lên cơn đau tim, đối với họ vẫn là một trò câu dẫn. Nguyên chủ không nên vì một người đàn ông nào mà đánh mất chính mình.

Mộng Dao âm thầm mong nam nữ chính nhanh đến với nhau mà không có sự ngăn cản nào, như thế cô mới an tâm làm người qua đường chân chính. Nào ngờ tới cô lại bắt gặp ánh nhìn của Thi Lâm đang nằm trong vòng tay Duy Đăng hướng về phía Hạo Hiên. Ánh nhìn đó rất kỳ lạ, dường như có chút tò mò, lại có chút vấn vương.

Cô lập tức quay sang phía Hạo Hiên xem anh có phản ứng như thế nào. Tuy nhiên toàn bộ sự chú ý của anh lại ở mỗi nơi cô khiến mặt cô đỏ rực. Người đàn ông này thật sự rất có sức hút, nhất là khi toàn bộ vải dán chặt vào cơ thể cường tráng.

Cô giúp anh chỉnh lại khăn choàng qua người, sau đó nhanh chóng kéo anh rời khỏi bãi biển. Nữ chính chú ý đến người đàn ông của cô là có ý gì chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.